Tôi giật mình thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại. Nhìn xung quanh mới biết mình vậy mà đã ngủ quên ở nhà của chủ tịch.
Tôi vươn vai đưa tay nghe điện thoại. Vừa ấn nghe thì bên kia trả lời:
"Nhật Hạ!"
"Dạ..."
"Chị bên HR. Nghe nói tối qua nhà trọ của em bị cháy. Em ổn chứ?"
"Dạ cảm ơn chị. Em ổn ạ!"
"Ốn thì được rồi nhưng cuối tháng này công ty tiến hành kiểm kê tài sản lại một lần. Những gì chị bàn giao cho em, hy vọng đến lúc đó vẫn nguyên vẹn."
Tôi nghe xong tỉnh ngủ hoàn toàn. Làm sao mà nguyên vẹn cho được? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng:
"Chị ơi nhưng mà ...tối qua nó bị cháy hết rồi. Tính sao hả chị?"
"Nhật Hạ, công ty có quy định rõ ràng những trường hợp bất khả kháng. Tuy nhiên sáng nay chủ tịch vừa gọi cho chị để sửa đối điều khoản. Chuyện này chắc em cũng nên trực tiếp thương lượng với chủ tịch. Chị chỉ làm theo quy tắc thôi. Vậy nha! Chúc em ngày mới tốt lành!"
" Chi…..alo…..chi..."
Những gì nghe được vừa nảy làm tôi cảm thấy như bị ù tai.
"TÔ QUÂN!!!"
Tôi nghiến răng gọi tên chủ tịch. Thật là quá đáng mà?
Rõ ràng biết tôi là nhân viên nghèo nhất công ty, tháng lương đầu tiên chỉ vừa mới lãnh mà?
Tôi muốn ngã quy. Tại sao chứ?
Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân sau đó đi về phía bếp tìm chủ tịch. Vừa thấy chủ tịch tôi còn chưa kịp mở miệng thì bị chặn lại ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585081/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.