Tôi rảo bước đến bến xe để bắt xe buýt về lại nhà trọ. Mà giờ này làm gì còn xe để mà về?
Tôi ngồi thẫn thờ ở hàng ghế chờ. Một lúc sau mới bắt một chiếc xe công nghệ. Đến ngã tư gần nhà thì điện thoại reo lên. Một giọng trầm ấm quen thuộc:
"Nhật Hạ, đang ở đâu? Không sao chứ?"
" Hic... tôi...hức....không sao. Tôi đang trên đường về nhà..."
"Em khóc à?"
"Hức...tôi đâu có khóc. Chỉ tại đang bị nấc cụt thôi!"
"Em khóc là đúng rồi! Để tôi sang đón đón?"
"Tôi..."
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng tắt máy gấp gáp ở đầu dây bên kia. Chủ tịch nói vậy là có ý gì?
Tôi nhìn qua cửa sổ của xe. Tiếng cứu hỏa, xe cấp cứu reo inh ỏi. Hôm nay gần nhà trọ tô xảy ra chuyện gì sao?
Xe về gần tới nơi thì đã bị cảnh sát phong tỏa không vào được nữa nên tôi đành cuốc bộ. Phía trước mặt tôi khói bốc nghi ngút. Dòng người chen nhau đứng nhìn. Tôi nghe thoáng qua có dãy nhà trọ bị cháy. Cũng may mọi người chạy kịp. Nghe đến đây tôi thở phào.
Tôi bước nhanh hơn lại gần xem nhà nào không may đến vậy? Hy vọng không phải là nhà trọ của tôi.
Trớ trêu...
Chính là như vậy. Dãy nhà trọ tôi ở đang bốc cháy dữ dội.
Tôi muốn ngã quy. Tài sản của công ty! Tất cả giao cho tôi giữ.
Xong!
Bây giờ nó đang nằm trong đám cháy kia. Rồi đồ đạc của tôi!
Tôi lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585080/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.