“Ngàymai anh cùng em đi nhặt rác.” Nghe Thành Công kể lại một ngày của mình, Ngô QuếLan vừa ăn cơm, vừa thản nhiên nói.“Được.”Thành Công không hề có ý kiến, dù sao anh cũng không nghĩ ra bản thân có thểlàm được việc gì.
NgôQuế Lan trầm xuống, im lặng ăn cơm.
“ThànhCông...” Một lúc sau, cô đột nhiên mở miệng gọi, chờ cho người đối diện ngẩng đầu,mới chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn biết quá khứ của mình sao? Có khi...người nhà của anh đang đi tìm anh đấy.”
ThànhCông giật mình, trong nháy mắt không còn lòng dạ nào ăn tiếp.
“Ngườinhà...” Người nhà của anh cùng với quá khứ trước đây... Tại sao anh không thểnhớ nổi chút gì? Anh nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng. Là cái gì đã lấy đitrí nhớ của anh?
“Muốn.”Anh nhẹ nhàng thốt, đôi mày khẽ nhíu. Dù muốn thì cũng biết làm sao chứ?
NgôQuế Lan thở dài, buông đũa.
“Embiết rồi.” Xem ra sau này phải chịu khó để ý thông báo tìm người mới được. Có lẽ...cô nên đi tìm người họ Lâm kia trước xem sao. Bề ngoài bọn họ giống nhau nhưđúc, nói không chừng có quan hệ gì đó. Tuy nghĩ như thế, nhưng cô cũng hiểu đượcđó chỉ là tâm lí cầu may. Trên đời này, những người bề ngoài giống nhau rất nhiều,làm sao lại trùng hợp như thế được.
“Cứthuận theo tự nhiên đi.” Không biết là ai ủi chính mình hay an ủi anh, cô bỗngnhiên thì thào một câu. Thành Công mở to mắt, chỉ nhìn thấy trên gương mặt côthoáng hiện nét bất đắc dĩ rồi nhanh chóng biến mất.
“ALan?” Không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, lòng anh bỗng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-gai-goi/41172/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.