“Saunày cô không cần đến nữa.” Bà chủ quán cơm ném hai trăm lên trên bàn, thảnnhiên nói.NgôQuế Lan run lên, nhìn vẻ khinh miệt không hề giấu giếm trong mắt bà chủ cùngthái độ mập mờ, liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Cô cũng không nhiều lời,cầm tiền quay lưng khỏi quán cơm mới làm được bốn ngày này.
Dườngnhư chỉ sau một đêm, cả thế giới đều biết cô là gái gọi, còn nhiễm AIDS. Tất cảnhững người đàn ông tìm gái mua vui đều tránh xa cô, những cửa hàng thiếu ngườicũng từ chối nhận cô vào làm. Cô không khỏi phỏng đoán xem rốt cuộc mình đã đắctội với ai, nhưng nghĩ mãi cũng không tài nào tìm ra. Về phần những chị em cùnghội cùng thuyền có một vài lần xô xát, bao gồm cả Tiểu Lệ, dù không ưa gì nhauthì cùng lắm cũng chỉ giành khách, chửi bới mấy câu, ẩu đả vài cái, tuyệt đối sẽkhông bao giờ dồn cô vào bước đường cùng. Dù sao cũng cùng một cảnh ngộ, biếtlăn lộn với đời chẳng dễ dàng gì, quyết sẽ không bao giờ làm ra những chuyệnquá đáng!
Nghĩđi nghĩ lại, Ngô Quế Lan cũng không cảm thấy mình đã làm gì khiến người ta phảighi hận, càng không nhớ ra ai có năng lực lớn như vậy. Cuối cùng cô đem tất cảnhững chuyện gần đây gặp phải quy kết cho vận đen. Đen đến mấy thì cũng có ngàyphải hết, vậy nên cô liền lấy lại tinh thần từ trong hoang mang tuyệt vọng.
Đểkiếm được chút tiền sinh hoạt, cô rút ra hai ngàn đồng từ ngân hàng, đến phố chợphía Tây mua một ít đồ trang sức, theo chân người ta bày một sạp hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-gai-goi/41171/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.