Cửanhà bị khóa, Thành Công biết Ngô Quế Lan lại đi nhặt rác. Anh theo thói quenđưa tay sờ soạng phía dưới khung cửa, một hồi lâu cũng không tìm được chìakhóa. Anh hơi nản lòng rút tay lại, lưng theo cánh cửa trượt xuống ngồi dưới đất.
Cuộcsống mới rất thoải mái, cái gì cũng có, còn có rất nhiều bạn bè người thân quantâm đến anh. Nhưng anh không thấy vui. Không có A Lan bên cạnh, ngay cả ngủcũng không yên giấc, nên anh lại lén quay về. Cho dù A Lan không thích cũngkhông sao, anh chỉ muốn được thấy cô thêm một lần mà thôi.
“Anh!”Tiểu Kinh đột nhiên chạy ra từ sau tường, tíu tít đến trước mặt anh.
Nhìnthấy nó, Thành Công mừng rỡ, không chú ý đến đôi giầy thể thao vừa bẩn lại vừarách dưới chân đứa bé còn sũng nước: “Tiểu Kinh!” Anh giang tay bế bổng đứa trẻlên. Thấy nó lạnh như băng, Thành Công không kìm được thương xót, vẻ mặt khôngđành lòng: “Chắc em đến sưởi ấm đúng không? Nhưng mà không được... Anh không cóchìa khóa.” Nói đến đây, gương mặt anh bỗng trở nên ảm đạm, ánh mắt hiện lên nỗicô đơn.
“Embiết.” Tiểu Kinh ngồi xổm xuống trước mặt Thành Công, cười hì hì nói: “Không vấnđề gì. Chị A Lan nói anh về nhà, nhà anh so với nơi này tốt hơn nhiều.”
Ngheđược tên Ngô Quế Lan, Thành Công lập tức sinh động hẳn lên, nắm chặt đôi vai gầycủa Tiểu Kinh, “Em gặp A Lan à? Cô ấy nói gì với em?”
Anhmất kiểm soát hỏi dồn, nhưng Tiểu Kinh không hề để ý, gật đầu nói: “Vâng, chị ALan nói thực ra chị ấy cũng không nỡ rời xa anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-gai-goi/41173/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.