“Thần y! Thật là thần y!”
Sau khi ngự y già xem mạch cho Phong Thần Mặc xong, đã xấu hổ đến suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Giọng nói của ông ta khàn khàn, kích động, cũng chứa tuyệt vọng.
“Cả đời này lão phu chưa từng gặp được người nào có y thuật xuất quỷ nhập thần như vậy! Vết thương của Tam thiếu gia… Khí huyết bình thường, mạch đập mạnh mẽ, vết thương của ngài ấy… Đã tốt hơn rồi!”
Tốt!
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng rồi tâm trạng lại trở nên vô cùng phức tạp.
Nửa canh giờ trước, ngự y mới nói, thuốc và châm cứu không có hiệu quả, không còn đường cứu.
Bọn họ đều cho rằng, lần này Mặc Nhi thật sự đã không thoát được kiếp nạn này.
Nhưng, chỉ qua thời gian nửa canh giờ, ngự y lại tuyên bố, Mặc Nhi đã khỏe rồi!
Có kinh ngạc và vui vẻ, nhưng đối với Sở Khuynh Ca, lại hoàn toàn là một cảm giác không thể nói rõ.
Vừa rồi nàng làm bậy, ngang ngược kiêu ngạo! Nhưng nàng, là thần y thật!
“Ngự y đại nhân, ngươi xác định… Mặc Nhi của ta thật sự không có vấn đề gì nữa sao? Nhưng tại sao nó vẫn luôn hôn mê?”
Yến Lưu Nguyệt vẫn không dám chắc, đi qua nắm lấy tay Phong Thần Mặc.
Tay của hắn rất ấm! Lòng bàn tay ấm áp, khác hoàn toàn với với cảm giác lạnh như băng vừa nãy!
Không nói cái khác, chỉ với nhiệt độ cơ thể cũng đã đủ chứng minh nhi tử của bà ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260475/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.