Nếu không cứu được, con sẽ tự tay gϊếŧ nàng.
Lúc này, không biết vì sao lời này cũng thoáng qua trong đầu Sở Khuynh Ca.
Ôi, mạng của nàng, trong mắt cả nhà này, đúng là không đáng tiền.
Ai cũng có thể gϊếŧ nàng!
Bao gồm, cả người được gọi là phu quân!
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời một lần, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm thăm thẳm.
Rồi theo phản xạ nàng đã che lại vị trí trái tim của mình.
Đời trước, nơi này bị thương, một dao trí mạng.
Rõ ràng đã đổi một hình hài mới, nhưng dường như tối nay đã bắt đầu hơi phiếm đau lại.
Ai cũng muốn mạng của nàng cả, cho dù là trước kia, hay là bây giờ.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, bước chân quay ngược lại, đi ra khỏi cửa Công Chúa uyển.
Phong Hoa uyển luôn không có ai canh gác, nhất là vào lúc này, trời vẫn còn đang mờ mờ tối.
Thêm một canh giờ nữa thì trời sẽ sáng.
Phong Hoa uyển yên lặng, hạ nhân đều đang nghỉ ngơi, Phong Dụ Hoa không có ở đây, cả sân viện đều lặng im như tờ.
Sở Khuynh Ca nhảy vào trong viện nhẹ như mèo, đi qua tiền viện, rất nhanh đã tìm tới phòng của Phong Dụ Hoa.
Mở cửa phòng ra, bên trong tối như mực, nhưng mắt của nàng không tệ, vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy được nơi treo bức tranh.
Có điều, nhìn không rõ lắm.
Nàng sờ soạng châm nến trên bàn lên.
Bức tranh bị cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260474/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.