Hắn đang đứng ở cửa Công Chúa uyển.
Trong bóng đêm, gương mặt đẹp trai ấy có vẻ hơi tái nhợt.
Nàng biết trên người hắn có vết thương, bắt đầu khoảnh khắc hắn vừa xuất hiện trong rừng rậm để cứu nàng, thì nàng đã biết.
Có điều, sau khi trở về nàng luôn chăm chú cứu chữa Phong Tứ bị thương nặng.
Rồi sau đó lại bị Yến Lưu Nguyệt đưa tới Tướng Quân uyển, đi cứu Phong Thần Mặc.
Với vết thương của hắn, nàng hoàn toàn không có sức lực để xử lý.
“Không biết lúc này Thế tử gia tới tìm ta, là vì thương thế của tam thiếu đã trở nặng, hay là đến nói xin lỗi với ta?”
Nhưng đáng tiếc, nàng không cảm kích chút nào.
“Nếu để nói xin lỗi thì ta không cần, Thế tử gia, ngươi có thể đi về rồi.”
Hắn không nói lời nào.
Bình thường hắn luôn rất dễ bị nàng chọc giận, nhưng tối nay, hắn lại không nói một chữ, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.
Không có chút dấu hiệu sắp bị chọc giận.
Nhưng thật ra khi Sở Khuynh Ca nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ánh mắt lại lạnh vài phần.
“Đừng có đứng trước mặt ta giả vờ mèo khóc chuột, đừng có giả vờ từ bi, ta vừa nhìn đã muốn ói!”
Ánh mắt Phong Ly Dạ hơi trầm xuống, lại liếc nhìn nàng một cái, thật sự muốn quay người rời đi
Sở Khuynh Ca không nhìn thấu hắn, cũng không muốn nhìn.
Nàng cười nhạt: “Ta cũng không tức giận, thật đấy, bởi vì, tối nay ta nhìn ra thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260473/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.