Sau khi Phong Ly Dạ trở về thì cũng không tìm đại phu xử lý miệng vết thương, thậm chí còn không cho phép bất kỳ người nào đi vào trong phòng ngủ của mình.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, đến cả bản thân hắn cũng không biết mình đang muốn gì vào lúc này.
Trước kia, cho dù hắn làm bất kỳ chuyện gì, thì cũng đều có mục đích.
Nhưng hắn phát hiện, mấy ngày gần đây, có một vài lúc thậm chí hắn không biết tiếp theo mình sẽ cần phải làm gì.
Giống như là tối nay.
Hắn đến Công Chúa uyển, gặp được nữ nhân kia.
Nhưng khi đối mặt với khóe môi và nụ cười châm chọc của nàng, hắn đã cảm thấy mình muốn nói gì cũng không thể.
Hắn cứ đứng vậy, cũng chẳng biết đã đứng bao lâu cho đến tận khi cửa phòng bị người khác đẩy ra.
Yến Lưu Nguyệt đi đến, vừa mở mắt đã nhìn thấy nhi tử vẫn còn mặc bộ quần áo bị máu tươi nhuộm thành một mảng đỏ thẫm.
“Vì sao không gọi đại phu đến kiểm tra?”
Bà ta có hơi không vui, bước nhanh vào trong, rồi nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng của hắn.
Cuối cùng Phong Ly Dạ cũng xoay người lại, bình tĩnh gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
“Rốt cuộc con đang nghĩ gì?” Thấy nhi tử có vẻ không ổn, người làm mẹ như bà ta không thể nào không biết.
Trên thực tế, hắn bị thương, lại còn là tự tay bà ta đánh bị thương, trái tim bà ta cũng đau!
Nhưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260471/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.