“Yêu nữ! Yêu nữ!”
Phong Thần Mặc nghiến chặt răng, nhưng khi ngón tay của nàng đang tháo lưng quần hắn ta, sắp kéo quần hắn ta xuống, thì vẻ mặt hắn ta thay đổi lớn.
Cả khuôn mặt hoàn toàn trở nên trắng bệch!
“Yêu nữ…”
Tiếng yêu nữ này, hoàn toàn không giống với vẻ nghiến răng nghiến lợi như vừa nãy.
Mà nó chứa đầy hoảng sợ, bất an, thậm chí, tuyệt vọng.
“…Xin ngươi.”
Ngón tay đang xắn quần hắn ta của Sở Khuynh Ca hơi khựng lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trong đôi mắt của thiếu niên quật cường lúc này đang lóe lên nỗi sợ hãi.
Hắn ta cầu xin nàng.
Cũng chỉ là cởϊ qυầи dài của hắn mà thôi, cũng đâu phải là bên trong không mặc qυầи ɭóŧ đâu!
Có phải những nam tử niên đại này có hơi quá bảo thủ không đó?
Chẳng phải những nam sinh thế kỷ hai mươi mốt đó mặc quần đùi chạy loạn khắp nơi sao?
Trên bờ biển, nơi nào không có người mặc quần bơi siêu ngắn, nếu như để hắn ta sống ở thế kỷ hai mươi mốt thì nam hài này sống thế nào đây?
Không ngờ lại sợ đến mức này?
"Bây giờ mới biết cầu xin ta sao?”
Ý cười trên khóe môi nàng hơi nhạt đi một chút, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn vừa nãy.
“Khi ngươi ra tay muốn gϊếŧ ta. Ngươi có nghĩ đến khi đó ta cũng muốn cầu xin ngươi đừng làm ta bị thương như thế không?”
Phong Thần Mặc không biết nên trả lời lại như thế nào.
Gϊếŧ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260482/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.