Sở Vi Vân cuối cùng cũng tỉnh lại vào giờ ngọ ngày hôm sau.
Tất cả mọi người đều đến thăm nàng ta. Cả Tinh Vân uyển, khách nối liền không dứt, đông không thể tả.
Ngay cả Quốc Công đại nhân nghe nói nàng ta tỉnh rồi, cũng lập tức chạy đến.
Ở phủ Quốc Công, còn chưa có mấy người có tư cách có được phần vinh dự này.
Chỉ là, hiện tại Sở Vi Vân trông vẫn có chút suy yếu.
Cho nên, Yến Lưu Nguyệt nói mọi người về sớm chút, cho nàng ta thời gian từ từ tĩnh dưỡng.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại một mình Yến Lưu Nguyệt ở bên nàng ta.
Sở Vi Vân nhìn xung quanh hồi lâu, từ đầu đến cuối đều không thấy bóng người ấy, sắc mặt nhịn không được ảm đạm đi.
“Dạ ca ca vẫn còn giận con sao? Huynh ấy vẫn không bằng lòng đến nhìn con một cái sao?”
Hàng lông mi dài run run, đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa là lăn xuống.
“Con biết, con mạo muội thổ lộ với huynh ấy, nhất định là chọc giận huynh ấy rồi! Con không nên tỉnh lại. Nếu như mãi không tỉnh lại, có lẽ huynh ấy sẽ vui hơn.”
“Sao có thể?” Yến Lưu Nguyệt sợ nàng ta quá đau lòng, sẽ thương tổn đến cơ thể.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại, nếu như vì quá đau lòng lại ngất đi, vậy thì phải lúc nào mới có thể hoàn toàn hồi phục?
“Ly Dạ mới sáng sớm đã ra ngoài. Trong hoàng thành có chút bất thường, Quân Long Kỵ của nó đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260451/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.