“Vân Nhi con đừng hoảng. Dì Nguyệt và thậm chí là người của cả phủ Quốc công tuyệt đối sẽ không đuổi con đi. Chúng ta đều ước gì con có thể sống ở đây cả đời.”
Yến Lưu Nguyệt không thể nhìn Sở Vi Vân khóc thành bộ dạng này, bà ta tiếp tục dỗ: “Vân Nhi đừng hoảng, đừng khóc.”
“Nhưng mà, dì Nguyệt nói… dì nói…”
Lời của Sở Vi Vân còn chưa nói hết, mũi đã chua xót, nước mắt to như hạt đậu lập tức lăn xuống.
“Dì Nguyệt, cả đời này Vân Nhi chỉ thích một mình Dạ ca ca. Cho dù dì Nguyệt muốn chê cười con, con cũng muốn nói.”
“Ngoài Dạ ca ca ra, con không cần ai cả. Nếu như không thể gả cho Dạ ca ca, con… con sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Hu!”
Yến Lưu Nguyệt rất xót.
Hiện tại bà ta đã thật sự biết được.
Nếu như biết sớm hơn, lúc trước nói gì cũng sẽ không cho phép con yêu nữ kia vào cửa.
Hiện giờ, yêu nữ không chỉ vào cửa, còn mê hoặc nhi tử của bà ta đến chết mê chết mệt.
Với bà ta, điều này thật sự là một sai lầm to lớn!
“Chuyện trước kia đã xảy ra rồi, ta cũng không có năng lực thay đổi được gì. Nhưng mà, Vân Nhi con yên tâm, ta sẽ không để con yêu nữ kia tiếp tục ở lại phủ Quốc Công.”
Bà ta nắm tay Sở Vi Vân, hứa một cách trịnh trọng: “Ta nhất định sẽ đuổi nàng ta đi, nhất định, sẽ để cho Ly Dạ cưới con!”
“Thật ạ?”
“Thật.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260450/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.