Vào lúc chạng vạng tối, Phong Ly Dạ phát hiện ra Sở Khuynh Ca đã biến mất không dấu vết.
Trước khi Sở Khuynh Ca đi, nàng đã báo lại với Lam Vũ để ứng phó như thế nào.
Vậy nên, khi Lam Vũ nói rằng nàng tưởng niệm Xảo Nhi, nhất định phải quay lại gặp và nói chuyện với Xảo Nhi, Phong Ly Dạ mới không nghi ngờ gì nữa.
Hắn cũng không muốn hoài nghi.
Ngay lập tức lên ngựa, tự mình quay trở lại Đô Vọng Thành để nhìn tận mắt.
Đến ban đêm, gặp nhau trên đường quan.
Lúc này Sở Khuynh Ca đã không còn sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong ngực của Mục Uyên.
"Đó là nam tử đang âm thầm giúp chúng ta loại bỏ những trở ngại. "
Phong Tứ ngay lập tức nhận ra, chỉ là, hành động của công chúa và nam tử này…Quá thân mật!
Hắn ta có hơi lo lắng, nhìn vẻ mặt u ám như băng của Phong Ly Dạ.
Lam Vũ đi theo đám bọn hắn suốt cả một đường, tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng chốc lát sau vẫn đuổi kịp.
"Công chúa!” Nhìn nam tử đeo mặt nạ phía sau lưng công chúa, Lam Vũ không có địch ý, nhưng tâm trạng có chút phức tạp.
Công chúa được nâng thế này, sợ rằng sẽ có một số người khó chịu hơn.
Có thể người kia vốn cũng không phải là người tốt lành gì, rất khó để chịu đựng, nhưng có liên quan gì tới bọn hắn đâu?
"Công chúa, thân thể của người không khỏe, chúng ta về nghỉ ngơi trước đi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260081/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.