Tay áo dài của Phong Ly Dạ phẩy nhẹ, sợi tơ đỏ tươi nơi khóe môi kia bị lau đi ngay lập tức.
Hắn kéo dây cương, kẹp lấy bụng ngựa nhanh chóng đuổi theo.
Trái tim Phong Tứ nặng trĩu giống như bị một tảng đá thật lớn chẹn lại.
Mọi việc, vì sao lại trở nên như vậy?
Khắp cả bầu trời, vì sao lại toàn là khói mù?
Chẳng lẽ, ngay cả một chút ánh mặt trời cũng không thể có nữa sao?
…
Trở lại quán trọ, Khuynh Ca quả nhiên đã ngủ rồi.
Mục Uyên chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe theo lời dặn dò của nàng, thật cẩn thận ôm nàng xuống ngựa rồi đi vào phòng.
Lam Vũ đi vào trước một bước, trải đệm giường tươm tất.
Vào khoảnh khắc nhẹ nhàng đặt Khuynh Ca lên giường kia, trong lòng Mục Uyên có cảm giác nói không nên lời.
Vòng tay trống rỗng, giống như trong lòng cũng có nơi nào đó bị đào đi.
Lại liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Sở Khuynh Ca, hắn ta lập tức thu lại ánh mắt, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng bật nhảy, người đã đứng tại hậu viện của quán trọ.
Hắn ta đứng dưới tán cây, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gian phòng ở lầu hai kia ngay.
Cửu công chúa đang ngủ ở trong phòng.
Ở chỗ này bảo vệ, không vượt quá giới hạn, không quá mất chừng mực, có lẽ là khoảng cách tốt nhất.
Mới vừa thu lại ánh mắt, thế nhưng nghe thấy hành lang dài bên kia truyền đến tiếng gọi nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260080/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.