Sở Khuynh Ca là người đã từng chết một lần.
Nàng vốn dĩ cho rằng, một người đã từng chết, trên đời này sẽ không bao giờ bị vướng bận bởi bất cứ thứ tình cảm nào.
Nhưng hóa ra, không phải vậy.
Hóa ra, cho dù nàng có nghĩ mình lạnh tâm lạnh tình đến nhường nào, thì nàng vẫn có cảm xúc.
"Mặc dù lúc nào em cũng nói huyên thuyên, nói nhiều chết đi được, nhưng khi không có em bên cạnh, hóa ra, ta thực sự lại rất cô đơn."
Ngồi trước ngôi mộ mới của Xảo Nhi, nàng nhìn tấm bia gỗ kia, thở dài một hơi.
"Bây giờ ta mới biết, ta đã quen với sự ồn ào khi ở bên cạnh em rồi, bây giờ mỗi ngày ta tỉnh lại, trong phòng lúc nào cũng im ắng, tĩnh lặng đến đáng sợ."
"Có lẽ, như bây giờ, đó là nơi chốn tốt nhất với em, ta có quá nhiều kẻ thù, luôn có vô số kẻ muốn hãm hại ta, nếu em ở lại bên cạnh ta, có phải em cũng sẽ chịu ủy khuất không?"
"Thế nhưng, tại sao ta lại không đưa em đi gả chồng sớm hơn nhỉ?"
"Ta không phù hợp để có bạn bè, ta sẽ luôn làm liên lụy tới bạn bè của ta…"
Mục Uyên đứng cách đó không xa, không hiểu sao trong lòng thắt chặt.
Một người có thể nói là cô đơn, không có cảm giác an toàn, có thể nói mình không cần bạn bè sao lại tuyệt vọng đến mức như này?
Con người sống trên đời này, lúc nào cũng sợ cô đơn.
Ai có thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260082/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.