Máu trong cốc đã hòa vào nhau.
Nụ cười trên môi Nam Dương bỗng chốc vụt tắt.
Vậy mà lại là sự thật.
Mọi thứ hoàn toàn khác so với những gì nàng ta tưởng tượng!
Nàng ta nhìn Sở Vi Vân, sau cú sửng sốt, Sở Vi Vân òa khóc.
Nan Khánh và Hàn Thượng Cung nhìn nhau.
Hàn Thượng Cung thở dài, rồi lập tức đi tới dỗ dành: "Tiểu điện hạ, đây chỉ là..."
“Ta biết các người không tin ta.” Sở Vi Vân che mặt, nước mắt lăn dài theo đường kẽ ngón tay.
Phong Cửu Khanh dựa vào tế đàn, nhìn chằm chằm vào bộ dạng khóc lóc nỉ non của nàng ta.
Trong đôi mắt vốn thích cười kia chẳng có chút nào là vui mừng, mà ngược lại là lạnh lùng đến đáng sợ.
Tuy Nam Khánh không thích loại người động chút là khóc như Sở Vi Vân, nhưng lúc này trong lòng cũng tràn đầy áy náy: "Vân nhi..."
"Bệ hạ, người đừng nói gì nữa. Ta biết không ai tin ta. Các người đều cho rằng ta không phải nữ nhi của nương."
Sở Vi Vân quay mặt, lau nước mắt lia lịa.
Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi mãi không dứt, cuối cùng nhịn không được mà lại bắt đầu khóc: "Hức..."
Phong Cửu Khanh ngáp dài thậm chí còn vươn vai.
Một hành động không tao nhã như vậy nhưng vì hắn ta quá đẹp, nên hành động ấy trông cũng đẹp một cách bất thường.
"Bệ hạ, trời cũng đã muộn, thần phải về nghỉ ngơi rồi."
Nói xong, hắn ta thật sự xoay người rời đi, hắn ta chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260043/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.