"Tiểu điện hạ, ta nhất định đảm bảo sẽ không làm cho ngươi đau."
Trong nháy mắt, Phong Cửu Khanh đã đến trước mặt Sở Vi Vân.
Trên khóe môi xinh đẹp của hắn ta hiện lên nụ cười, lông mày cong cong, đẹp đến khó tả.
Sở Vi Vân ngước mắt lên và vô tình bắt gặp đôi mắt không đoán ra ý nghĩ bên trong là gì của hắn ta.
Nhất thời tâm can như bị nhụt chí, nàng ta không còn có thể nhìn đi chỗ khác.
"Đẹp quá..." Nàng ta thì thầm.
“Thật không?” Phong Cửu Khanh nhoẻn môi cười.
Nụ cười đó có thể dễ dàng làm trái tim và tâm hồn con người nhảy múa tưng bừng vì kích động.
Sở Vi Vân không biết mình đã phải trải qua những gì, khi hồi phục sau cơn đau tim, nàng ta phát hiện mình vô thức đi theo Phong Cửu Khanh đến đại đường lúc nào mà không hề hay biết, thậm chí còn thoải mái duỗi ngón tay của mình ra.
Đầu ngón tay hơi nhói lên, những hạt máu đỏ tươi chảy ra từ ngón tay nàng ta rơi xuống chất lỏng trong bạch ngọc ly.
"Ngươi..." Sở Vi Vân đột nhiên tỉnh lại.
Nhìn xuống chiếc ly, lòng nàng ta lập tức xoắn xuýt lại.
"Ngươi… ngươi..."
“Tiểu điện hạ, xin hãy nghỉ ngơi một chút.” Hàn Thượng cung bất giác nói, sau đó bà ta dẫn nàng ta rời khỏi tế đàn.
Nam Khánh chậm rãi đi tới, không để đến Sở Vi Vân..
Cô nhìn Phong Cửu Khanh: "Cách hệ... có sao không?"
“Được, nhưng những gì ta nói sẽ không hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260046/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.