Nan Dương đối mặt với Nam Khánh.
Hai mẹ con nhìn nhau như nước với lửa.
Một lúc sau, Nan Khánh đột nhiên khó thở và liên tục ho khan.
Hàn Thượng Cung lập tức đi tới, đỡ bà ta dậy: "Bệ hạ, lấy long thể làm trọng!"
Thấy mẫu thân ho khan như vậy, Nam Dương đành kìm lại cơn giận, rồi khẽ nói: "Bệ hạ, bảo trọng."
Nam Khánh ho khan một hồi lâu, cuối cùng hơi thở mới ổn định lại.
Bà ta nhìn Nam Dương: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ chiến công của Nam Tinh không xứng với ba vạn cấm quân?"
Nam Dương không nói.
Ở Nam Tấn, thực lực quyết định tất cả!
Nếu là Nam Tinh, đừng nói chỉ ba vạn cấm quân, thậm chí là giao ba mươi vạn đại quân cho bà, tất cả thần dân Nam Tấn cũng không ai ý kiến.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là giao cho Nam Tinh mà là giao cho ả phế vật này!
Nam Dương lại liếc sang Sở Vi Vân, cái nhìn tràn ngập phẫn uất và khinh bỉ!
Cuối cùng, nàng ta chắp tay với Nam Khánh: "Nhi thần còn có chuyện quan trọng, xin phép cáo lui!"
Nàng ta quay người rời đi, trong lòng tràn đầy lửa giận!
Sở Vi Vân mặc kệ nàng ta, lập tức nhìn về phía Nam Khánh: "Bệ hạ, người giao ba vạn cấm quân cho Vân nhi thật sao?"
“Quân vô hí ngôn.” Nam Khánh phất phất tay: “Đi, đưa tướng binh phù cho tiểu Điện hạ.”
Hàn Thượng Cung nhìn bà ta, cuối cùng gật đầu: "Tuân lệnh!"
Hàn Thượng Cung xoay người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260042/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.