Sở Khuynh Ca vỗ vào tay ghế, đột nhiên đứng lên.
"Vân bất thị nhất, vân bất thị nhất! Ta hiểu rồi! Rốt cuộc ta cũng hiểu!"
Lam Vũ mơ hồ nghe được, Mục Uyên lại biết, bốn chữ này đến từ nơi nào.
"Người nghĩ đến gì thế?" Hắn ta hỏi.
Sở Khuynh Ca thực sự kích động, kích động đến mức ngón tay của nàng phát run.
Nhất định là bởi vì vậy!
Từ "Nhất" kia, hoàn toàn không phải là "Nhất"!
Cũng không phải bởi vì Nhu Nhi sắp chết không còn sức lực, vậy nên mới viết chữ "Nhất" cao như vậy, cao hơn những chữ khác rất nhiều!
Đó rõ ràng là khởi đầu của một từ khác! Nét đầu tiên!
Nàng hiểu rồi!
Cuối cùng thì nàng cũng hiểu!
Bảo sao lại muốn giết chết Nhu Nhi!
Nhu Nhi biết một bí mật lớn quan trọng như vậy, nên Nhu Nhi không thể không chết!
Đáng thương cho Xảo Nhi của nàng, rõ ràng nàng ấy vô tội!
"Công chúa, rốt cuộc người hiểu rõ chuyện gì vậy?" Lam Vũ thấy nàng vừa kích động, lại vừa bi thương, nên hắn ta rất lo lắng.
Bay giờ Sở Khuynh Ca không có cách nào để giải thích với hắn ta, những tất cả điều này, cần phải kiểm chứng đã.
Mà cái gọi là kiểm chứng, tuyệt đối không phải là thứ mà những người ở thời đại này có thể nghĩ ra.
Sở Vi Vân đi đến điện Khâm An một chuyến, chẳng những không có chuyện gì xảy ra, mà thậm chí sau khi trở về còn có ba vạn binh quyền.
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260018/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.