Mục Uyên cuối cùng cũng biết, tại sao vừa nãy Phong Ly Dạ lại bị nàng làm tức giận đến mức hộc máu.
Khi Phong Ly Dạ rời đi, thật sự đã thổ huyết.
Đứng từ góc độ của Sở Khuynh Ca có thể sẽ không thấy rõ, nhưng khi Phong Ly Dạ rời đi đã đi ngang qua hắn ta.
Hắn ta ngửi được mùi máu tanh, cũng nhìn thấy rõ khóe miệng dính máu của hắn!
Bây giờ Mục Uyên đã hiểu được cảm giác của hắn rồi.
Bởi vì hiện tại hắn ta cũng sắp thổ huyết!
Hắn ta thật sự tức giận đến mức muốn lao ra khỏi cửa.
Nhưng Sở Khuynh Ca lại thu lại nụ cười trên môi vào đúng lúc này, nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống uống một ngụm trà đi.”
Một ngụm khí của Mục Uyên lập tức bị chặn lại trong lồng ngực, không xuất ra được, cũng không đè xuống được, tiến thoái lưỡng nan.
Lúc thì khiến người khác tuyệt vọng, lúc thì lại giống như một kẻ chẳng liên quan gì!
Nha đầu chết tiệt này, thật sự là khiến người khác tức điên!
“Sao vậy? Không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Một người đã từng gả đi còn bị người ta vứt bỏ như ta, sao có người sẽ thích ta chứ?”
Khuynh Ca cười, hoàn toàn không có chút gì là đang tự ruồng bỏ bản thân, chỉ là bởi vì hiện tại nàng thật sự không cần thứ gọi là tình cảm.
Nàng cũng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ nảy sinh cái gọi là tình cảm với bất kỳ nam tử nào.
Mục Uyên mấp máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260020/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.