Nàng sẽ đợi ta chứ?
Lời này, tựa như một trận gió, sau khi thổi qua bên tai, không lưu lại dấu vết.
Nàng thậm chí còn chưa có cơ hội trả lời, hắn đã đứng dậy rời đi.
Tựa hồ, không cần đến đáp án của nàng.
Cũng giống như, sớm đã biết câu trả lời là gì, nên không muốn cắm thêm một đao vào ngực của chính mình.
Có vài người, cứ đi cứ đi, rồi rời xa.
Có những lời, cứ nói cứ nói, rồi cũng quên.
Sẽ đợi sao? Có lẽ, sẽ không đâu.
Cho nên, nàng không nói, hắn không nghe, chính là câu trả lời tốt nhất.
Hai ngày kế tiếp, Phong Ly Dạ đang dưỡng bệnh vẫn luôn ở trong Đông Sương phòng của điện Vĩnh Hòa, dường như chưa từng rời khỏi đó.
Ngoại trừ lúc bắt đầu, Sở Khuynh Ca đã thử về điện Vĩnh An ở Nam Khánh hai lần, dựa vào liệu pháp xoa bóp nàng có được, nghe ngóng tin tức từ Phượng Cửu Khanh.
Có điều nghe nói, Quốc sư ở lại điện Vĩnh An một đêm, ngày hôm sau thì lập tức rời đi.
Về phần ông ta muốn ra ngoài làm gì, đây cũng coi như chuyện quốc gia cơ mật, người ta không có nghĩa vụ phải nói cho nàng.
Tóm lại sau ngày hôm đó, nàng cũng không gặp lại Phượng Cửu Khanh.
Sở Khuynh Ca cũng không thể nhớ nổi, đêm hôm ấy bản thân rốt cuộc đã nói những gì với Phượng Cửu Khanh.
Đôi mắt của Phượng Cửu Khanh có sức hút hồn, nếu như lúc đó không phải đã uống một chút rượu, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259942/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.