Câu nói này khiến cho Sở Khuynh Ca không có lời nào để đáp lại.
Một cách sao? Nhưng ít nhất khi nghe cũng không có lạnh lùng vô tình như vậy.
“Những đứa trẻ lớn lên trong hoàng thất như các ngươi, đều lạnh lùng như vậy sao? Đã nhìn thấu từ lúc nào rồi?
“Nói cứ như ngươi không phải lớn lên trong hoàng thất vậy.” Mộ Bạch cười nhạt.
Sở Khuynh Ca chột dạ một cách khó hiểu.
Nàng thật sự không phải lớn từ trong hoàng thất, nàng là một người ngoài ý muốn xâm nhập vào hoàng tộc, là giả đó!
Dường như Mộ Bạch không để sự hoảng hốt của nàng trong mắt.
Đi được một đoạn, lúc xuyên qua vườn hoa mai, hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn nàng.
Sở Khuynh Ca còn đang mải suy nghĩ suýt chút nữa không cẩn thận đâm vào người hắn. “Sao thế?” Vốn dĩ hắn đang đi phía trước, đột nhiên dừng lại khiến nàng suýt không phanh kịp.
“Khuynh Ca.” Mộ Bạch gọi một tiếng, một tiếng này nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại nghiêm túc bất thường.
Sở Khuynh Ca có cảm giác bất an kỳ quái: “Sao… thế?”
“Xin lỗi.”
“Không phải nói rồi sao? Ai mà chẳng có…”
“Xin lỗi.” Hắn thật sự nghiêm túc, trên mặt không có chút ý cười, nghiêm túc đến khó tả.
Sở Khuynh Ca không nói chuyện nữa.
Trên thực tế, ở trong lòng nàng, hắn ta vẫn là Mộ Bạch, mà không phải Nam mộ Bạch cái gì đó.
Không có lẽ, thời gian vẫn còn ngắn, tạm thời không thể thích ứng.
Một lúc sau, nàng cũng thu lại nét cười, thành thật nói: “Ban đầu Lam Vũ tìm cả hoàng thành cũng không tìm thấy ngươi, ta cho rằng ngươi đã xảy ra sự cố, trong lòng luôn lo lắng.” Mộ Bạch không đáp, đợi nàng tiếp tục nói.
Sở Khuynh Ca lại nói: “Bây giờ gặp lại, tuy rằng bởi vì ngươi giấu thân phận, có chút bất ngờ, nhưng, thật sự không tức giận.”
“Đối với ta mà nói, an toàn của ngươi, quan trọng hơn gấp trăm lần thân phận của ngươi.”
Mộ Bạch đột nhiên xoay người lại, xấu hổ nhìn về phía chân trời xa xăm.
Trời đã tối hoàn toàn, ánh trăng rơi trên khuôn mặt hắn ta, có vài phần giống như mờ nhạt như nước.
Nhưng lòng bàn tay đang giấu sau ống tay áo của hắn, lại bất giác nắm chặt lại.
Lại muốn mê hoặc hắn ta, đúng không?
Trong đầu Sở Khuynh Ca đang đánh giá đằng sau của hắn ta, nhưng mà, hắn rất cao, cao giống như Phong Ly Dạ.
Khoảng cách quá xa, rất khó để nhìn rõ mặt hắn.
Nàng từ bỏ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả.” Mộ Bạch quay người lại, cúi đầu nhìn nàng: “Bị lời nói của ngươi làm cho cảm động.” Sở Khuynh Ca suýt chút nữa trợn mắt với hắn ta: “Đừng có sến sẩm với ta nữa, ta không phù hợp với kiểu này.”
“Vậy thì ta phù hợp?”
Hai người nhìn nhau, nhìn nhau mà cười.
Lại bắt đầu bước đi về phía trước, dọc đường đi cười nói, từ biệt nhau một tháng, khi gặp lại còn thân thiết hơn so với trước đây.
Bất giác đã đi tới điện Vĩnh Hòa.
“Đúng rồi!” Sở Khuynh Ca đột nhiên nhớ ra gì đó.
Mộ Bạch cười nhạt: “Lại có thiết kế mới?”
“Đúng! Ngươi đợi ta một lát!” Vừa rồi chìm đắm trong niềm vui của tương phùng, còn chưa nhớ ra.
Nay nghĩ lại không giấu nổi kích động.
Nàng chạy vào phòng, không lâu sau cầm bản thiết kế đi ra, đưa ra trước mặt hắn ta.
“Có ngươi ở đây thì ta yên tâm rồi, tưởng chừng như không cần có cảm giác an toàn!"
Chỉ có hắn ở đây, chỉ cẩn hắn ở đây, cái gì cũng không thành vấn đề nữa rồi! Vương giả trở về, chính là sự giúp đỡ của trời cao!
Mộ Bạch nhận lấy bản thiết kế, nhìn lướt qua rồi cất vào ngực.
“Ở đây nhìn không rõ, ta quay về từ từ xem, ngươi vào sớm nghỉ ngơi đi.”
“Được!” Sở Khuynh Ca vẫy tay, đêm nay là một đêm vui nhất kể từ khi đến Nam Tần.
Nàng đi vào cửa.
Nụ cười trên môi Mộ Bạch từ từ biến mất.
Hắn ta xoay người ra khỏi điện, không ngờ vừa đi ra đã nhìn thấy Nam Bác Mẫn đi tới: “Trưởng công chúa muốn gặp ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]