Mộ Bạch nhướng mày: “Không phải là một cách sao?”
Câu nói này khiến cho Sở Khuynh Ca không có lời nào để đáp lại.
Một cách sao? Nhưng ít nhất khi nghe cũng không có lạnh lùng vô tình như vậy.
“Những đứa trẻ lớn lên trong hoàng thất như các ngươi, đều lạnh lùng như vậy sao? Đã nhìn thấu từ lúc nào rồi?
“Nói cứ như ngươi không phải lớn lên trong hoàng thất vậy.” Mộ Bạch cười nhạt.
Sở Khuynh Ca chột dạ một cách khó hiểu.
Nàng thật sự không phải lớn từ trong hoàng thất, nàng là một người ngoài ý muốn xâm nhập vào hoàng tộc, là giả đó!
Dường như Mộ Bạch không để sự hoảng hốt của nàng trong mắt.
Đi được một đoạn, lúc xuyên qua vườn hoa mai, hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn nàng.
Sở Khuynh Ca còn đang mải suy nghĩ suýt chút nữa không cẩn thận đâm vào người hắn.
“Sao thế?” Vốn dĩ hắn đang đi phía trước, đột nhiên dừng lại khiến nàng suýt không phanh kịp.
“Khuynh Ca.” Mộ Bạch gọi một tiếng, một tiếng này nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại nghiêm túc bất thường.
Sở Khuynh Ca có cảm giác bất an kỳ quái: “Sao… thế?”
“Xin lỗi.”
“Không phải nói rồi sao? Ai mà chẳng có…”
“Xin lỗi.” Hắn thật sự nghiêm túc, trên mặt không có chút ý cười, nghiêm túc đến khó tả.
Sở Khuynh Ca không nói chuyện nữa.
Trên thực tế, ở trong lòng nàng, hắn ta vẫn là Mộ Bạch, mà không phải Nam mộ Bạch cái gì đó.
Không có lẽ, thời gian vẫn còn ngắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259930/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.