Chương trước
Chương sau
“Mộ Bạch?” Sở Khuynh Ca hoàn toàn chết lặng.

Nàng có thể dự đoán rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không cách nào dự đoán được rằng Mộ bạch là Tam hoàng tử của nước Nam Tần!

Vị nghĩa tử thứ ba của Nam Dương!

Mộc Bạch nhìn nàng rất lâu, chỉ yên lặng như vậy mà nhìn nàng.

Một lúc sau mới gật đầu: “Ừ, tại hạ… Nam Mộ Bạch.”

Hán Thượng cung ngạc nhiên: “Tam hoàng tử, Cửu công chúa, các người… quen biết nhau?”

Mộ Bạch gật đầu cười nói: “Năm đó ở Sở Quốc, từng có duyên gặp mặt vài lần.”

Chấn động trong lòng Sở Khuynh Ca bị đè nén trở lại.

Đây là hoàng cung Nam Tần, không cần biết trước kia bọn họ có giao tình gì, không nên dễ dàng để biểu lộ ở nơi đầy giẫy nguy hiểm ngầm như hoàng cung.

“Đúng vậy, có duyên gặp mặt vài lần, Mộ Bạch tiên sinh từng giúp ta chế tạo dụng cụ, chỉ là lúc đó không biết, một thợ thủ công nhỏ nhoi lại là Tam hoàng tử của Nam Tấn, quả là có mắt không thấy thái sơn.”
Môi mỏng của Mộ Bạch khẽ động muốn nói gì đó, nhưng bởi vì có Hàn Thượng cung ở đây, đến cuối cùng chỉ là khẽ nói một tiếng: “… xin lỗi.”

Sở Khuynh Ca không nói,  cười như cũ.

Hàn Thượng cung cười to tiếng: “Không ngờ tới Tam hoàng tử và Cửu công chúa lại có bắt đầu sâu sắc như vậy, quả thật là có duyên phận mà.”

Bà ấy mời gọi: “Hai vị mời ngồi.”

Sở Khuynh Ca đi tới ngồi đối diện với Mộ Bạch.

Bàn ăn không được tính là to, nhìn không giống vẻ hào nhoáng của Nữ Hoàng bệ hạ dùng cơm.

Một chiếc bàn tròn nhỏ, vài món ăn, ngược lại có chút ấm áp yên bình.

“Tam hoàng tử, Cửu công chúa, ta còn phải quay về hầu hạ bệ hạ, vậy không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa.”

Hàn Thượng cung vừa cười vừa rời đi, tâm trạng còn tốt hơn cả ban nãy.

Cung nữ và thị vệ đều lui xuống, rất nhanh trong cung chỉ còn lại hai người Sở Khuynh Ca và Mộ Bạch.
Nam Mộ Bạch…

Sở Khuynh Ca thu lại ánh mắt, tầm mắt rũ xuống.

Vạn lần không ngờ tới, Tam hoàng tử nước Nam Tần lại là hắn.

“Tiên sinh an nhàn không có việc gì làm, ta đã yên tâm rồi, còn về thân phận của tiên sinh, ta vẫn câu nói đó, ai mà chẳng có bí mật?”

Vì thế, nàng sẽ không tức giận?

Dường như Mộ Bạch còn có chút không yên: “Vậy ta… vẫn còn là bằng hữu của ngươi chứ?”

Lời nói này, ngược lại khiến cho Sở Khuynh Ca không ngờ tới.

Nàng ngước mắt lên nhìn Mộ Bạch, con mắt khẽ dao động: “Tiên sinh chưa từng nói hai tiếng bằng hữu trước đây.”

Mộ Bạch nhìn nàng, không nói chuyện.

Sở Khuynh Ca cũng nhìn hắn ta, tuy rằng nói là như vậy, nhưng thật ra  trong lòng vẫn tốt.

Từ đầu đến bây giờ, trong lòng nàng luôn có bất an lớn nhỏ.

Lúc này nhìn thấy hắn ta bình an vô sự lại xuất hiện trước mặt bản thân, ít nhất cũng yên tâm rồi.
“Ăn cơm thôi, không cần phụ tấm lòng của bệ hạ.” Nàng cầm đũa lên gắp một món ăn thử.

Tuy chỉ là món ăn nhỏ, nhưng mỗi một món đều là kiệt tác công phu của đầu bếp.

Rau là mầm rau non nhất, thịt cũng là bộ phần mềm và ngon miệng nhất.

Đến cả thịt cá, cũng là dùng phần thịt trên mặt của đầu cá, trơn mịn và non giòn, bình thường căn bản là không cơ hội được ăn.

Từ bữa ăn này có thể thấy rằng, Nữ hoàng bệ hạ đối với vị Tam hoàng tử không giống bình thường.

Sau khi ăn tối xong, Mộ Bạch tiễn Sở Khuynh Ca về điện Vĩnh An.

Lần này không cần ngồi xe kéo, bọn họ chầm chậm đi bộ về.

“Tại sao bệ hạ lại sắp xếp cho chúng ta xem mắt?”

“Xem mắt?” Mộ Bạch cúi đầu nhìn nàng, vừa nghĩ đã hiểu.

Hắn ta cười đáp: “Ta cũng không biết, có lẽ, ngươi có giá trị lợi dụng với bệ hạ.”
“…” Nói Nữ hoàng bệ hạ của mình như vậy, có thật sự là tốt không?

Sở Khuynh Ca suýt chút trợn trắng mắt: “Không thể nói là vậy, bà ấy vô cùng thích ta, muốn lợi dụng ngươi để giữ ta lại?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.