Đại điện Dục Dương.
Mộ Bạch đã quỳ trong điện được hơn một canh giờ.
Nam Dương cho gọi hắn ta đến nhưng lại chẳng chịu ra gặp mặt, chỉ lệnh cho hắn ta cứ quỳ ở đây.
Nam Bác Mẫn bước vào nội đường, khi hắn ta đi ra, Mộ Bạch vẫn đang quỳ thẳng lưng như cũ.
Hắn ta liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, xem chừng còn phải quỳ thêm nửa canh giờ nữa.
"Ta... lại đi thỉnh mẫu thân lần nữa vậy." Nam Bác Mẫn lần thứ ba tiến vào trong nội đường.
Lần này cuối cùng cũng mời được Nam Dương ra ngoài.
"Mẫu thân." Mộ Bạch lập tức khấu đầu với nàng ta.
Nam Dương híp hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đã một năm không gặp, giờ đây trổ mã lại càng thêm đẹp đến thoát tục này.
Trong số biết bao nhiêu nhi tử, nàng ta yêu thích nhất là Mộ Bạch, nhưng cũng chính Mộ Bạch lại là người khiến nàng ta thất vọng nhất.
"Đã trở về rồi sao không tới gặp ta trước?" Mà lại đi báo cáo với Nữ hoàng bệ hạ trước?
"Thân là nhi tử của ta, ngươi tự thấy mình có chút trung thành tận tâm nào đối với ta hay không?"
"Mẫu thân, bệ hạ là Hoàng tổ mẫu, dù về tình hay về lý thì hài nhi cũng nên đến thỉnh an Bệ hạ trước tiên."
Mộ Bạch không khiêm ngạo cũng không siểm nịnh, ăn nói rõ ràng đâu ra đấy, trước sau luôn ôn tồn lễ độ.
Nam Bác Mẫn nhìn đôi chân đã quỳ gần hai canh giờ của hắn ta mà xót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259927/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.