Sức của Nguyên Huyền Khanh không đủ để có thể kháng cự hắn, thôi thì đành thuận theo mà ngừng lại. Nhưng dù y đã ngừng viết nhưng người kia vẫn chưa chịu buông tha cho cây bút. Nguyên Huyền Khanh thấy vậy thì nói.
- Được rồi ta không viết nữa, ngươi đừng giữ chặt thế chứ... Cây bút sắp bị ngươi làm gãy đến nơi rồi kìa.
Cảnh Vệ kia nghe vậy chẳng những không nhẹ tay hơn, trái lại còn dùng sức khiến chiếc bút gãy thật. Nguyên Huyền Khanh chỉ nghe một tiếng *rắc*, cây bút trên tay đã bị chia làm hai. Y tiếc của không chịu được, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại đang khóc than. Vậy là phải thay bút sao? Cây bút này mới được dùng có hai năm thôi mà...
Đường đường là Hầu Vị cao quý, vàng bạc châu báu chẳng thiếu gì, tất nhiên không thiếu bút để dùng nhưng Nguyên Huyền Khanh hiện tại lại tiếc một cây bút dùng hai năm. Nghe thì có vẻ giống mấy lão phú hộ keo kiệt trong ngôi làng nào đấy nhưng sự thật thì... Là vậy thật.
Cảnh Vệ phá bút xong thì chắp tay sau lưng rời đi, bỏ lại Nguyên Huyền Khanh đang tiếc của ngồi tại chỗ. Bút dùng hai năm rồi nên y mới tiếc chứ không phải vì nó đắt tiền. Thôi thì đằng nào nó cũng gãy rồi, có tiếc cũng đâu được gì nữa. Y nên đi ngủ rồi.
Nguyên Huyền Khanh vừa đứng dậy khỏi ghế, còn chưa kịp định hình phương hướng về giường thì đã bị ai đó nhấc bổng lên. Hóa ra Cảnh Vệ kia chưa đi đâu cả, hắn vẫn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-don-phuong/2802924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.