7.3.70
Xa Phổ Cường một tháng tròn, cũng lạ lùng, mình nửa nhớ thương, nửa nhưtrách móc với cái quê hương thân thuộc đó. Ở đó có bao nhiêu gắn bó,những con đường quen thuộc với những mương nước lầy lội, những bụi trepháo bắn xác xơ ngọn ngay bên đường đi. Nụ cười của những cậu du kíchtrẻ, những câu chào hỏi thân thiết của mọi người với "chị Hai", và ở đócũng có những cái không vui, có những người làm mình không vừa lòng.Nhưng… xét cho cùng tất cả cũng là do mình thôi. Hãy cố gắng sống saocho xứng đáng, hãy nâng niu bảo vệ danh dự của mình. Tất nhiên không thể làm sao sống cho vừa lòng tất cả mọi người nhưng có gì thiếu sót hãysửa chữa nghiêm khắc.
8.3.70
Mình không thừa nhận đã tha thứ cho em, nhưng… như vậy là sao đó hở Th.?
Vì gương mặt gầy hốc hác, kết quả của nỗi buồn và nhiều đêm không ngủ củaem làm mình thấy thương xót hay sao? Vì giọng nói buồn rầu hối hận củaem trong câu chuyện còn đang bỏ dở mà mình chỉ làm thinh không trả lởiem hay sao? Vì cuộc sống quá mỏng manh, chiều nay một viên đạn vu vơ của bọn lính dưới cầu cũng làm thủng ruột một cô gái trước nhà.Cũng chiềunay một chiếc áo phơi trong núi đã lọt vào mắt thằng tàu rọ và kết quảcủa trận oanh tạc bằng đủ loại phi pháo đó là chín người chết, mười haingười bị thương và bốn mất tích. Nếu không vì may áo và không có mình ởnhà thì chắc em cũng đã đi trốn ở đó rồi… Chao ôi? Vì tất cả mọi lý dotrên mà mình đã tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/97262/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.