27.4.70
Thường đã bị bắt sống?!!
Ôi, đứa con trai duy nhất của một bà mẹ già đã suốt một cuộc đời cặm cụinuôi con, ước mơ hy vọng cũng chỉ là đứa con ấy… bây giờ!!! Ôi đứa emngoan ngoãn dịu hiền, đứa em sâu sắc và sớm trưởng thành trong cáchmạng, đứa em của mình giờ đây đã nằm trong bàn tay đẫm mâu của kẻ thù.
Bất giác mình nhớ lại một đêm cuối cùng mình gặp Thường. Hôm ấy ánh trăngmờ đã soi tỏ nét mặt buồn buồn của em, em cam tay mình nói khe: “Chắclần này không gặp chị nữa đâu”. Mình la em: Sao lại nói bậy như vậy.Nhưng giọng em trầm trầm: Không bậy đâu chị à. Làm cách mạng hy sinh làchuyện thường tình. Em đã sống mười năm nay, may mắn nhiều rồi không lẽmay mắn hoài vậy sao.
Chao ôi sao em lại tiên đoán nhưvậy để hôm nay lòng chị rớm máu khi hay tin em sa vào tay giặc. Vậy làhết đó sao em? Không còn được gặp lại đứa em giản dị hiền lành của quêhương Phổ Hiệp nữa hay sao? Đau buồn bây giờ không thể biểu hiện bằngnước mắt mà hãy bằng ý chí trả thù, bằng sự nghiến răng lại ngẩng đầu mà bước tiếp chặng đường gian khổ.
28.4.70
Lẽ ra đây phải là những giờ phút hạnh phúc bởi vì bên mình đông đủ nhữngngười thân yêu trên mảnh đất miền Nam này. Thật là hiếm có khi cả anhchị, cả hai em và mình, mẹ... quây quần sum họp. Nhưng niềm vui chỉ nhưmột cơn gió thoảng qua giữa nắng hè và và khi anh chị đã lên đường, cònlại mình và hai em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/2128587/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.