28.1.70
Có một niềm vui và hy vọng ánh lên trong đôi mắt ấy. Niềm hy vọng ấy nhómlên từ bao giờ Từ những ngày hè chói chang khi lửa đạn chiến trường nóng rực trời. Từ những đêm trăng mờ trên đường công tác? Từ những phút gian lao khi cái chết kề bên… Th. ơi, cô gái giàu nghị lực và lý trí, cô đủsức dập tắt niềm tin ấy đi sao? Như một người trồng cây đứng trước mảnhđất cằn cỗi giữa sa mạc, tự họ họ thừa hiểu rằng ở đây chỉ có cây chà là mọc được, vậy mà vẫn có một hình ảnh thoáng qua trong tâm tưởng họ, đólà hình ảnh một nhành hoa lan mỏng manh yếu đuối và quyến rũ. Không đâuCành hoa lan ấy phải sống trong một chiếc chậu kiểng, nó sẽ chết nếu đem trồng giữa sa mạc. Phải hiểu vậy và phải làm như vậy - chỉ trừ khi conngười làm chủ thiên nhiên, đem đòng nước ngọt tưới lên sa mạc, lúc đónhành hoa ấy mới sổng được. Mình chắc không phải cái thế hệ đó đâu.
Bé Nga đã chết, mới hôm nào đó Nga còn đứng hát đầu nghiêng nghiêng mộtbên: "Cồn Cỏ có con cá đua là con cua đá nó nằm trong lá nó nằm trongkhe nó có tám cái "ngoe"…”.
Nga sinh ra giữa núi rừngGia Lai, mẹ nó đã một tay ôm con, một tay cầm rựa phát rẫy phát nươngvừa nuôi con, vừa học, vừa công tác suốt bốn năm ròng. Người phụ nữ Việt Nam nào cũng khổ nhưng chắc ít có ai khổ bằng chị Sử. Lấy chồng và cóthai... cho đến ngày đẻ con ra và nuôi con khôn lớn chứ không hề đượcmột lời động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/97261/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.