20.8.68
Viết đơn vào Đảng, niềm vui thì ít mà bực dọc thì nhiều. Tại sao con đườngđi của một đứa tiểu tư sản bao giờ cũng nhiều chông gai đến vậy? Đànhrằng vì tính chất giai cấp, nhưng mình vẫn thấy rõ một điều ngoài cái lẽ dĩ nhiên ấy. Có một cái gì đó bắt bẻ, gọi là bắt bí của một vài cá nhân có trách nhiệm. Chẳng biết nói sao, đời nó là như vậy đó. Dù thành tích anh có cố gắng bao nhiêu cũng không bằng một anh khác ở thành phần cơbản chỉ vừa mới giác ngộ bước đầu. Hường hồi còn sống thường động viênmình rằng đó là chỗ hơn của một người tiểu tư sản!!! Hơn gì? Hơn khókhăn, hơn cực nhọc hở Hường? Mình như một đứa con không gia đình lâungày tìm về mẹ nhưng người mẹ ghẻ còn bận nâng niu những đứa con riêngnên thờ ơ lạnh nhạt với đứa con chồng. Muôn người đã tạo nên một ngườihiền vĩ đại là Đảng, nhưng trong muôn người mẹ ấy có một người mẹ (vàchắc không phải một người đâu) y hệt là một bà mẹ ghẻ trong câu chuyệncổ tích!
27.8.68
Một cas mổ quantrọng đã kết quả: thận giập nát đã được may lại. Máu ngừng chảy, nướctiểu người bệnh nhân ấy đã trong lại bình thường. Lẽ ra niềm vui ấy sẽtràn trề, một mạng người được cứu sống nhưng sao mình rất bình thảntrước nụ cười và đôi mắt cảm phục của người bệnh nhân ấy. Một dòng máuđã ngưng chảy nhưng bao dòng máu khác đã chảy và đang chảy? Phải hàn gắn được vết thương trên mình tổ quốc chúng ta kia. Bọn Mỹ như những conquỷ khát máu đang cắn trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/97251/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.