20.7.68
Những ngày bận rộn công tác dồn dập, thương ít, mọi người trong bệnh xá đềuhết sức vất vả. Riêng mình trách nhiệm càng nặng nề hơn bao giờ hết, mỗi ngày làm việc từ sáng tinh mơ cho đến đêm khuya. Khối lượng công việcquá lớn mà người không có nên một mình mình vừa phải phụ trách bệnh xá,vừa lo điều trị, vừa giảng dạy. Vô cùng vất vả và cũng còn nhiều khókhăn trong công việc, nhưng hơn bao giờ hết mình cảm thấy rằng mình đãđem hết tài năng sức lực của mình để cống hiến cho cách mạng. Đôi mắtngười thương binh hôm nào đau nhức tưởng như bò hôm nay cũng đã sáng lại một phần. Cánh tay anh bộ đội sưng phù đe dọa chảy máu bây giờ cũng đãlành lăn. Những cánh tay xương gãy rời cũng đã liền lại… Đó chính là nhờ sức lực của mình và những người y tá đêm ngày lăn lộn trong công tácbên giường bệnh.
Và với những học sinh, mình cũng đã đem lại những điều quý giá trong lý luận về y học. Mình đến với lớp khôngphải chỉ vì tinh thần trách nhiệm mà bẳng cả tình thương của một ngườichị đối với những đứa em đã chịu biết bao thiệt thòi đau khổ vì bọn bánnước nên không tìm đến với khoa học được. Thương biết mấy những Thuận,những Liên, những Luận, Xuân, Nghĩa mỗi người một hoàn cảnh nhưng đềurất giống nhau: Rất ham học, rất cố gắng để đạt mức hiểu biết cao nhất.Thuận mới vừa khóc cha chết, hai chiếc tang còn nặng trên ngực nhưng nụcười đã trở lại trên đôi môi nhợt nhạt – Thuận đã hát đã cười đã sôi nổi thảo luận, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/97250/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.