7.
“Cố Lăng, sao anh lại ở đây?”
Cố Lăng là bạn lớn lên từ bé với tôi.
Học đại học ở nước ngoài, vừa mới về nước không lâu, nghe đâu là phải thừa kế gia nghiệp.
Hai ngày trước Hứa Mặc và Quan Hiểu làm bậy ở quán bar, anh găp được nên gửi cho tôi.
Nụ cười bất cần đời xuất hiện trên mặt Cố Lăng: “Giống như cô chủ nhà họ Chu nào đó thôi, đi trải nghiệm cuộc sống.”
Tôi không tin một chữ của anh đâu.
Nhà họ Cố đã nuôi dạy anh như một người thừa kế, bản thân anh cũng rất giỏi.
Tôi nghe bảo lúc anh học ở nước ngoài còn chơi cổ phiếu, mở công ty, kiếm không ít tiền đâu đấy.
Bản thân anh như vậy mà còn cần vào công ty nhỏ này để luyện tập ấy hả?
Tôi hỏi tiếp: “Thế anh vào đây kiểu gì?”
“Anh tìm giám đốc PR của công ty em, nói anh muốn vào công ty làm. Giám đốc bên em thấy mặt của anh xong thì đồng ý.”
Tôi nhìn gương mặt của Cố Lăng, không thể không nói gương mặt của anh rất đẹp.
Trước kia khi tôi đi dạo với Cố Lăng, không ít người tìm idol đưa danh thiếp cho anh.
Tôi đoán được mục đích của Cố Lăng, có lẽ sợ tôi bị ăn hiếp ở công ty này nên mới tới xem một chút.
Từ bé đến lớn, Cố Lăng thương tôi như cô em gái.
Nguyên nhân là bác gái nhà họ Cố luôn muốn sinh bé gái nhưng chỉ có một đứa con trai là Cố Lăng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-co-chieu-luoi-bieng/2846414/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.