Mía vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không có ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nỗ lực thực hiện, một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Cô cũng chẳng biết cơ duyên nào mà đúng hôm đầu tiên cậu ấy đi học, cô giáo dạy địa lại bảo cậu ấy lên ngồi cạnh cô để làm bài tập. Cậu ấy từ lúc bước vào lớp cho tới khi ngồi cạnh cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ôn thần hắc ám đó. Cô khi ấy quả thật không thích cậu ấy, không thích một chút nào... Cô cứ nghĩ cậu ấy sẽ chỉ xin ngồi nhờ một hôm đó thôi, ai ngờ hôm sau cô đến lớp muộn, vừa vào đã thấy cậu ấy ngồi một đống ở bàn cô. Bao năm qua cô chưa từng có bạn cùng bàn, dù là trai hay gái cũng chỉ ngồi cạnh một vài buổi là xong.
Cô cứ ngồi một mình ở góc bàn thứ hai của dãy bàn đối diện với giáo viên, không hề di chuyển sang chỗ khác cứ như chỗ đó định sẵn là của riêng cô vậy. Tự nhiên bây giờ ở đâu lại lòi ra cậu bạn cùng bàn, trong cô cứ đặt ra rất nhiều câu hỏi... "Tại sao cậu ấy lại ngồi ở đây?", "Tại trong còn rất nhiều chỗ trống không ngồi, lại chọn ngồi với mình?", "Tại sao không ngồi cùng ai khác mà nhất định phải là mình?"..
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.