Sáng hôm qua tôi có nhắn tin hỏi cậu ấy không đi thi à, đợi mãi không thấy cậu ấy trả lời. Tôi thực sự đã rất giận, giận đến nỗi từ nay muốn mặc xác cậu ấy. Giận vì nghĩ cậu ấy coi sự quan tâm của tôi là thừa thãi nên mới ngó lơ như vậy. Cứ thế cả ngày không rời chiếc điện thoại chỉ với hy vọng cậu ấy sẽ rep tin nhắn đó dù chỉ là một chữ "Ừ!" thôi cũng được.
Để rồi đến trưa bỗng nghe được âm báo tin nhắn, liền tức tốc chạy đến, là cậu ấy, đích thị là cậu ấy thật. Cậu ấy hỏi tôi: "Tí thi địa cô cho mượn át lát không nhỉ?". Tôi ngạc nhiên, sao cái tên này khi không lại hỏi vậy, thi xong rồi cơ mà? Thế là tôi vội soạn tin gửi lại: "Nhắn khi nào đây? Giờ mới nhận được tin.." Tôi đang nghiên về 2 phương án, một là có thể cậu ta gửi tin này từ sáng nhưng đến giờ máy tôi mới nhận được. Và 2 là xấu hơn, cậu ta nghĩ rằng buổi chiều vẫn đi thi...
Cứ đợi mãi không thấy rep lại, nào ngờ đúng 30 phút sau: "Ủa sáng thi cả 2 luôn à?"... Trời ơi cái thằng đần này, chưa chi đã chạy đến trường xong lại xách đít về vì mọi người đã thi xong trong buổi sáng rồi. Đúng là đần thối, hỏi tôi cho rõ ràng trước khi đi thì có phải hơn không?
Sau đó tôi mới biết lí do sáng đó không trả lời tin nhắn là vì để quên điện thoại ở nhà con bạn. Ừm, mặc dù có thể tôi không tin lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-crush-ban-cung-ban/3189573/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.