Giận lắm, bàn tay anh lấy hết sức lực. Bancông nhỏ hẹp không đón đủ ánh sáng vào phòng, ánh trăng chỉ chiếu được một gócnhỏ hình bán nguyệt. Anh kéo cô tới nơi có chút ánh sáng ấy, hai tay ôm lấy mặtcô. Ánh trăng chiếu lên làn da trắng ngần, mắt nhắm thậl chặt, hàng mi run rẩy,nước mắt lăn dài, mỗì một giọt đều trong suốt như pha lê, rơi trên đôi má cô,chạm vào trái tim anh, nặnq trĩu. 
Cô không yêu anh! Tất cả nhũnggì anh làm là vì cái gì? Cho dù cô có ở lại bên anh thì sao? Cô không yêu anh! 
************** 
Quá muộn, thang máy đã ngừng hoạt động, Lăng Tiểu Manhđi bộ lên gác. Cầu thang của khu nhà cũ thiết kế theo hình xoắn ốc, hết vòngnày tới vòng khác như không có điểm dừng. Đường lên gác có lắp đèn cảm ứng,nhưng bước chân cô quá nhẹ, cũng có thể những chiếc đèn này đã hỏng từ lâu,chưa bao giờ thấy sáng, cô đã quen với việc bám vào tay vịn trong đêm tối lầntìm cửa nhà mình. 
Tay vịn bằng gỗ đó chẳng biết đã trải qua biết bao nămtháng, bị mài mòn đến độ bóng loáng, lại chẳng có ánh nắng chiếu vào bàn tayđặt lên đó cũng cảm thấy mát lạnh. 
Lạnh thật, mỗi một tấc tay vịn đều thế, bước tới bậccuối cùng cô không vội lấy chìa khóa, mà để lòng bàn tay đặt trên tay vịn thêmmột lúc nữa. 
Cửa mở, đột nhiên cô nghe thấy tiếng điện thoại kêu,trong tĩnh lặng vang xa hơn. Ở đây mới lắp đường dây cố định, ngoài Tô Ngưng rachẳng ai có số, muộn thế này lẽ nào lại có chuyện gấp? 
Lăng Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43032/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.