Con người là loài động vật đáng thương,chẳng có lúc nào là không muốn được ôm và hôn. Tuy những thứ đó không là mãimãi, vậy cô sẽ lùi lại để có được lần khác, lấy chiếc ghế này để thỏa mãn bảnthân.
Đường cong hoàn mỹ, chất liệu bằng da, tuykhông có hơi ấm, nhưng ngồi thật lâu, hơi ấm của mình cũng khiến nó dần ấm lên.Nhắm mắt vào là có thể tưởng tượng, tưởng tượng mình vẫn đứng dưới ánh trăngtối hôm đó, bàn tay được kéo lại, cơ thể chìm trong vòng tay anh, ngẩng đầunhìn vầng trăng trên cao, đâu đó điểm xuyết màu ghi nhạt, càng trở nên trắngtrong.
*********************
Ngày hôm sau, Lăng Tiểu Manh tỉnh dậy trong tiếng ve,căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nắng, cửa sổ là những tán phượng, rợp một màu xanhđậm.
Khi mở mắt cô rên lên một tiếng, do mắt gặp phải ánhsáng rất đau và rất, nhất định là do tối qua khóc quá nhiều.
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ hóa ra tất cả đều làthật, hại cô khi nãy còn mong đó là một cơn ác mộng.
Thương Tử Kỳ đã lâu không gặp, Tô Ngưng buồn bực tìmlại ký ức, Bùi Gia Tề mỉm cười rồi hôn cô, còn cả Cố Chính Vinh vội vã ra đi,tất cả đều ùa về rất rõ. Muốn trốn tránh hiện thực, cô nằm bất lực trên giườnghồi lâu.
Điện thoại trong phòng khách reo lên, cô vùi đầu vàogối tiếp tục chạy trốn, tiếng chuông dai dẳng không dứt kế đến là điện thoạicủa cô, bài Hành khúc đấu sĩ bò tót như sục sôi, là mấy tuần trước Tô Ngưng lấyđiện thoại cô tự mình cài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/2987971/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.