Lăng Tiểu Manh nhìn lên mặt bàn, ánh nếnlung linh có thể do thứ ánh sáng mập mờ này đem lại ảo giác, đôi mắt ấy như mặtnước lăn tăn gợn sóng trong gió, những gợn sóng khẽ chuyển động. Tô Ngưng nghĩchắc chắn là ảo giác, rõ ràng Lăng Tiểu Manh đang mỉm cười, nhưng cô lại thấynhư đang khóc. 
“Không phải, Tô Ngưng, tôi yêu anh ấy.” 
****************** 
Ra khỏi trung tâm triển lãm rồi lại tới phòng chế tác,triển lãm sắp khai mạc, còn biết bao nhiêu thứ phải làm, tuy đã nghĩ kỹ là phảibức cung, nhưng sau cùng Tô Ngưng vẫn không tính tới chuyện phát triển thêm câuchuyện. 
Xong xuôi cũng đã quá muộn, hai người họ đều chẳngphải người kỹ tính gì lắm, lúc bận rộn mỗi người một chiếc humberger ăn loángcái là xong, cuối cùng lúc tới phòng chế tác dưới nhà đã nghỉ bán hàng, nhưngtrên xưởng vẫn rất náo nhiệt, cách đó rất xa có tiếng nhạc xập xình từ quán barvọng lại 
Lăng Tiểu Manh đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nheomắt tìm taxi trên đường, “Tô Ngưng, hôm nay muộn quá rồi, cô về thẳng nhà đi,tôi gọi taxi về”. 
“Muộn quá á? Giờ mới có mấy giờ, hôm nay tôi muốn uốngmột ly, đi cùng tôi nhé.” 
Trước giờ không có thói quen này, Lăng Tiểu Manh lạinhớ tới bài học đau đớn sau khi uống rượu, lập tức lắc đầu. 
Nhưng Tô Ngưng đã ở bên cô một thời gian khá dài, lúcnày giống như con giun trong bụng cô, tay tóm lấy tay cô đề phòng cô bốc hơi. 
“Mặc kệ, hôm nay tôi đã cứu cô một bàn, mau đến làmbạch hạc báo ân.” 
Lại là bạch hạc báo ân? Vốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43031/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.