Cô nghĩ chắc mình đã say lắm rồi, nếukhông sẽ không có ảo giác, bản thân sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đóvà anh sẽ biến mất ngay dưới ánh trăng đêm.
Say rồi thì là say thôi, chỉ cần anh khôngdọa cô nữa, cô nhát gan, thực sự không chịu được.
**********************
Từ nhỏ Lăng Tiểu Manh không giỏi từ chối yêu cầu củangười khác, không chỉ không giỏi từ chối, mà một khi đã được yêu cầu, thì chodù bản thân không hề muốn cô cũng dốc hết mười phần sức lực làm cho kỳ được.
Hồi học tiểu học khi phải làm báo tường, tất cả cácbạn đã về hết, cô vẫn đứng một mình nhón chân trên ghế hết viết lại vẽ lênbảng. Trực nhật cũng thế, từng ngóc ngách cô cũng phải lau cho sáng loáng,những bạn nào được cùng nhóm với cô là sướng mê.
Vào tới cấp hai được mọi người tín nhiệm, cô được bầulàm người bảo vệ tài sản của lớp, giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, lớp học sơsài là thế làm gì có cái gì đáng giá để bảo vệ? Nhưng khi ấy cô không hề nghĩtới điều này, sau khi nhận nhiệm vụ hết sức nghiêm túc, từng vết xước trên bàn,từng cái đinh, con ốc cũng cẩn thận ghi chép rõ ràng vào trong sổ, chỉ sợ thiếumất chỗ nào.
Tề Cách Cách thì ngược lại, bất luận là ở nhà hay ởtrường, cô luôn theo kiểu muốn mưa được mưa muốn gió được gió, chỉ quen ralệnh, một khi bị từ chối thì sống chết gì cũng phải quấn lấy người ta, LăngTiểu Manh đáng thương chưa bao giờ gặp phải nhân vật lợi hại như thế, làm saochống đỡ nổi?
Địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43022/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.