Rốt cuộc là cái gì biến thành?... Cô lặnglẽ ngồi một bên ngắm nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông thấy anh,như chưa từng biết đến con người này.
Thực sự là xa lạ, cảm giác lạ lẫm đến cáigật đầu xã giao khi lướt qua nhau cũng không bằng, mỗi một khe hở dù là nhỏnhất trong tim cũng dần tràn ra cảm giác xa lạ, rồi đột nhiên chúng ùn ùn kéođến, trào dâng ngập tràn mọi ngóc ngách.
******************
Choáng váng bởi rượu, ánh nắng xuyên qua khe cửa dầnchói chang Lăng tiểu Manh cố gắng mở mắt, tia nắng đầu tiên lọt vào trong mắtcảm thấy chói buốt rất khó chịu, không chịu nổi chỉ muốn hét lên.
Cô không phát thành tiếng, mở mắt nhìn ngoài ánh nắngsớm còn có Cố Chính Vinh, mặt cô vẫn ấp sau lưng anh, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìngáy anh. Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, anh vẫn đang ngủ, chẳng phát ra âm thanhnào.
Lăng Tiểu Manh rón rén quay đầu xem giờ, hả? Ngủ quêncả một buổi sáng! uống rượu chỉ có hại quả thật chí lý, cũng may hôm nay làcuối tuần, cô rụt tay lại toan ngồi dậy.
Lúc cô rụt tay khẽ động đậy, Cố Chính Vinh không chịuthả cô ra, cũng không chịu tỉnh dậy. Những việc xảy ra tối qua giờ cô vẫn thấymơ màng, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên, đột nhiên trong lòng bất an thấyrõ, chỉ sợ làm anh tỉnh giấc, nên cô lại thôi.
Hạ quyết tâm cô nằm yên không nhúc nhích, nhưng phòngngủ bỗng có tiếng nhạc, vang lên không ngớt, càng ngày càng lớn.
Là tiếng chuông điện thoại của cô, điện thoại để trongtúi, túi đặt dưới đất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43023/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.