Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánhtrăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng longlanh, ánh mắt nâu thẫm sáng long lanh, ánh mắt bình yên như chú nai con đượcthuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiến anh bị ảo giác, ánh mắt ấy vừa như đau đáu lạirất luyến lưu. 
Dù đó là ảo giác, anh cũng thấy thậttuyệt. 
***************** 
Ngày hôm sau, tất cả gần như lại trở vềnhư bình thường, thức dậy, mở cửa, cùng lên xe. 
Hai người họ chia tay nhau trên con đườngnhỏ phía trước quán ăn, mỗi người một xe tới chỗ làm. Cố Chính Vinh lái xe rấtnhanh, nháy mắt đã mất dạng. 
Sau khi không trông thấy anh nữa, LăngTiểu Manh mới nhấn ga, không có anh ở bên, cô lái xe chậm hơn rất nhiều, lúctới nơi thì sương sớm đã tan hết. 
Bước vào công ty mọi việc lại trở về trạngthái bình thường, vẫn chưa có khách, người qua lại như con thoi trong siêu thịrộng lớn hầu hết là những nhân viên mặc cùng một kiểu đồng phục. Những bộ phậnkhác cũng bắt đầu lục tục có người tới, tiếng chào hỏi vang lên không ngớt. 
Bước tới phòng làm việc đã có rất nhiềungười cất tiếng chào cô, người cô biết rất ít, nhưng người biết cô lại rấtnhiều, bình thường cô đã quen với việc dù người nói chuyện với mình là ai thìcũng mỉm cười đáp lại, nhưng hôm nay có đôi chút khác thường. 
Người chào hỏi cô quá nhiều... 
Vào phòng Thiết kế lại càng thấy không khíkhác lạ, đồng nghiệp ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt không bình thường. Trên bànđã bày một số tờ tin mới trong ngành, thoáng nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43021/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.