Lúc đó anh nghĩ gì thế không biết? Mới hainăm, giờ ký ức đã có phần mơ hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việclại mỏi mắt, ở thành phố này chẳng có lấy một người thân, giờ đến nơi ởcũng không có. Nhưng anh lại thấy chẳng có gì là xấu, đối với anh khi đó còn làmột cơ hội tốt. 
Hóa ra anh đã đợi mãi cơ hội này, hóa raanh cũng chẳng phải là người tốt. 
************************* 
Ăn vài miếng lấy lệ. Lăng Tiểu Manh đã muốn bỏ đi, ngótrước ngó sau, Cố ChínhVinh thực sự rất bận, cô chẳng thể tìm được cơ hội nói chuyện, nhưng cho dù cócơ hội cô cũng chẳng nghĩ được cách gì. 
Bên cạnh chỉ có anh chàng Bùi Gia Tề mới quen, cô quaysang chào anh ta một câu, định bụng đi thẳng. 
Lăng Tiểu Mạnh tuy chẳng có bản lĩnh gì nhưng khả năngbiến mất rất tốt, Bùi Gia Tề khi đó đang nói chuyện với vài nhà thiết kế cùngbàn, chỉ nghe thấy bên tai vọng lại một câu: “ Ngày mai còn phải dậy sớm, tôiđi trước nhé”, quay đầu lại đã thấy bóng hình bé nhỏ của cô ở phía cổng sảnhhội nghị. 
Ra khỏi trung tâm triển lãm, Lăng Tiểu Mạnh mới cảmnhận được tự do thoải mái biết bao, quay đầu nhìn lại nơi đem đến cho cô biếtbao điều không thể ngờ tới, công trình kiến trúc cỡ lớn giữa đêm hè vẫn đứng đótrong ánh đèn người người qua lại, cảnh tượng ồn ã phồn hoa. 
Tại sao người khác thích ứng rất nhanh, còn cô lạikhông tài nào chịu nổi? Nghĩ mãi không ra nên đành để đấy, bước chân cô thoănthoắt hướng về phía trước, chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43020/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.