Sắc mặt của Kiều Lam chợt thay đổi.
Không phải vì Đàm Mặc đánh nhau mà là vì anh gặp Quý Túc.
Nếu không phải Quý Túc đã nói gì đó, sao Đàm Mặc lại có thể đánh nhau?
Khi Kiều Lam vội vã chạy đến nơi, cô mới phát hiện người bạn vừa rồi báo tin cho cô đã miêu tả sai, không phải Đàm Mặc và Quý Túc đánh nhau mà là Quý Túc đơn phương bị đánh.
Dù sao Đàm Mặc cũng đã từng luyện võ, một người trông thư sinh yếu ớt như Quý Túc, Đàm Mặc có chấp anh ta một tay thì anh ta cũng đánh không lại.
Kiều Lam xấu xa thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe một bạn học bên cạnh nói mau đi tìm giáo viên, cô bỗng nhanh chóng bước tới, cố gắng kéo bàn tay đang nắm lấy cổ áo Quý Túc của Đàm Mặc ra.
“Mặc Mặc, Mặc Mặc.” Kiều Lam kéo tay anh ra nhưng không được. Cô quay đầu vội vàng nhìn thoáng qua rồi lại gọi anh một tiếng Đàm Mặc. Lúc này ánh mắt của anh mới chậm rãi chuyển sang khuôn mặt cô, bàn tay túm Quý Túc từ từ thả lỏng, cầm tay Kiều Lam.
Kiều Lam có thể cảm nhận được bàn tay của Đàm Mặc đang run rẩy, cơn tức giận vừa bị kìm lại bỗng trào dâng. Cô đang định nói gì đó thì Quý Túc đã sửa sang lại áo quần, lên tiếng:
“Nếu không phải chính cậu cũng nghĩ như vậy thì cần gì phải thẹn quá hóa giận trực tiếp ra tay? Cậu nhìn những người vây xem xung quanh đi, sau hôm nay bọn họ sẽ nói gì? Mà Kiều Lam vì vậy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/496004/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.