Từ nhỏ đến lớp, Quý Túc luôn tin rằng chính người cha chết tiệt mắc hội chứng Asperger kia của mình đã gây ra bi kịch thế này, còn mẹ của anh ta thì luôn là một người vô tội bị vạ lây.
Vậy nên anh mới chắc chắn như thế, rằng nếu Kiều Lam ở bên Đàm Mặc thì nhất định sẽ như cha mẹ của anh ta.
Nhưng Kiều Lam lại nói không phải, sau này cũng sẽ không.
Quý Túc cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay một lúc lâu, rồi bỗng đập chiếc điện thoại xuống đất mà không hề có báo trước.
Màn hình điện thoại yếu ớt sáng lên một cái, cuối cùng lặng lẽ tắt ngấm.
Không, tất cả bệnh nhân tâm thần đều không xứng đáng có được tình yêu, cho dù Kiều Lam có nói bọn họ quen biết nhau một cách không tầm thường thì căn bệnh Asperger của Đàm Mặc vẫn còn đó, cả một đời không có cách nào chữa trị.
Chỉ cần nó vẫn tồn tại, tương lai của bọn họ vẫn sẽ vô cùng gập ghềnh.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Túc mặt không đổi sắc nhặt chiếc điện thoại bị ném hỏng lên, rút sim ra. Sau khi ra khỏi phòng học, anh ta ném điện thoại vào thùng rác.
Đi khỏi câu lạc bộ được một lúc, Quý Túc tình cờ gặp La Man đang chạy chầm chậm đến từ phía đối diện.
Có lẽ là chạy quá vội, trên trán cô nàng còn lấm tấm mồ hôi, mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhìn thấy Quý Túc, La Man chợt nở nụ cười: “Tiền bối, anh ở đây à? Em gọi điện thoại cho anh mà không được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/496003/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.