Dung Lạc mặc tiên phục màu trắng chậm rãi bước vào, bước chân tiến đến gần giường An vương, những ám vệ phía sau nàng bắt đầu phun khói.
Dung Chân nghệch mặt ra nhìn, đồng tử từ từ giãn ra,
Dung Lạc nhỏ giọng gọi
"Dung Chân"
Dung Chân ngơ ngách đáp
"Tẩu tử"
Khóe môi Dung Lạc giật giật, ra hiệu cho đám ám vệ đáp xuống, hàng trăm thanh kiếm chĩa vào cổ Dung Chân.
Dung Chân trong lòng cười khổ, nhưng lòng tâm huyết với sự nghiệp diễn xuất vẫn còn đang dâng cao, giả ngu giả đần.
Dung Lạc nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống châm trà, bỏ gói thuốc bột màu trắng vào nước, đưa cho ám vệ.
Lại giả vờ, nếu ngươi thích giả vờ như vậy, ta cho ngươi ngốc thật luôn.
Mắt thấy mình bị cạy hàm đổ thuốc, Dung Chân trợn trắng.
Đang yên đang lành chơi gì lạ vậy?
Từ từ, khoan.
Đừng có mà ngang ngược như vậy chứ!
Giỡn xíu thôi, không vui thì thôi.
Làm gì dữ vậy?
Dung Chân cắn răng phun hết ngụm trà, nhào đến giành lấy bình trà súc miệng, súc lấy súc để.
Đợi đến khi Dung Chân bình tĩnh lại, Dung Lạc cười lạnh
"Sao? An hoàng thúc không giả vờ nữa!"
Nàng đã biết người này mấy trăm năm, hắn con người này, thích diễn thứ nhất không ai thứ hai, rõ ràng là một tên hám chơi biếng làm, lại thích trước mặt người khác giả làm hình tượng lãnh khốc nghiêm chỉnh.
Nhớ đến đời trước nghe tin mình bị thương, hắn một mình một ngựa đi lấy đầu mấy tên thổ phỉ về trả thù, không quan tâm mấy vết thương nhuộm đỏ y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898022/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.