Dung Lạc thấy Dung Thần vẫn thất thần khó hiểu, bèn mạnh dạn tiến đến, dìu An vương dậy, sau đó lắc tay áo hoàng đế, tươi cười cất giọng làm nũng
"Hoàng thúc, người canh giữ biên cương đã lâu, phụ hoàng thật nhớ mong người, người xem, phụ hoàng xúc động đến mức hồ đồ luôn rồi. Ai, câu nệ cái gì nha? Huynh đệ mấy trăm năm không gặp, nếu không sảng khoái uống rượu ôn chuyện cũ một phen thì không được đâu? Con nói người, người còn chưa thấy con đâu đó. Nếu người không quay về, con sẽ chạy thẳng ra biên cương tìm người luôn cho xem!"
Các tướng sĩ nghe thấy thế thì cúi đầu nhỏ giọng thì thào, trên đường nghe nói tiểu công chúa ngang ngược bá đạo, thì ra chỉ là nữ hài lanh lợi hào sảng thế này, hèn gì bọn văn nhân yếu đuối cứ chê không đủ lễ giáo, đúng là không thể nghe lời người khác nói mà.
Văn võ bá quan nghe xong thở phào nhẹ nhõm, thời khắc quan trọng, vị công chúa lật trời này vẫn rất đáng tin.
Dung Chân được Dung Lạc dìu đứng lên, mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó, triệt để đứng hình.
Dung Lạc bề ngoài tỏ vẻ ngây thơ không kiêng kỵ gì nhìn thẳng Dung Chân, nhưng thật ra trong lòng đang thầm cười lạnh.
Hôm nay nàng cố ý mặc một thân lễ phục trắng thêu chỉ vàng, tinh xảo nhưng chất liệu nhẹ nhàng mềm mại, tạo cảm giác tiên khí thoát tục, nàng còn cố ý vấn tóc điểm trang đơn giản, dùng trâm ngọc có hình hoa sen tịnh đế cài lên, mỗi bước đi, tiếng chuông leng keng ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898021/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.