Quay lại nam tử còn nằm trong phòng, Dung Lạc nôn nóng hỏi
"Ca, y khi nào thì tỉnh?"
Dù sao thì nàng cả ba năm nay bận rộn trong ngoài, Đông cung lại như tường thành vách sắt, nghe ngóng không ra được gì, mỗi lần đến thăm đều thấy Viễn Chi nằm trên giường, cách một tấm bình phong, không biết thực hư thương tích của y thế nào. Tin tưởng Dung Ly sẽ chăm sóc tốt cho Viễn Chi, Dung Lạc cũng không muốn làm phiền bọn họ.
Dẫu sao, lần trọng sinh lần này của nàng, là để tác thành cho hai người.
Cả người Dung Ly thoáng cứng ngắt, đôi đồng tử lấp lóe ánh vàng co lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, ung dung trả lời
"Y rất ổn, chẳng bao lâu nữa thì sẽ tỉnh!"
Dung Lạc chẳng phải thứ ngu xuẩn gì, càng huống hồ, nàng đã sống hai đời, làm sao có thể bỏ qua biểu cảm mất tự nhiên của hoàng huynh nàng, mầm mống nghi ngờ đã gieo trong lòng nàng bấy lâu nay nhanh chóng mạnh mẽ trỗi dậy, nàng thả Thất nhi xuống đất, để nó tự thân vận động, tựa tiếu phi tiếu đáp
"Ồ, vậy huynh ở lại chăm sóc y, muội về trước."
Vừa cất tiếng, Dung Lạc toang đứng lên, bước ra ngoài, vàng lá trên hoa phục của nàng ngân lên từng tiếng leng keng theo từng chuyển động, đội ngũ cung nhân và thị vệ nườm nượp đi theo sau.
Mắt thấy Dung Lạc rời đi khuất tầm mắt, Dung Ly thở phào nhẹ nhõm, thân là võ thần đỉnh thiên lập địa, mấy nghìn năm nay, hắn sợ nhất là đối với người thân nói dối, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898020/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.