Dung Thần mặt không biến sắc, vẫn bệ nghễ nhìn xuống đám người Thanh Mộc chân nhân. Chưa đợi Hoàng đế lên tiếng, Dung Ly trên kiệu hoa đã ung dung bước xuống, mỉa mai hỏi "Tiên gia tách khỏi trần thế, cô muốn hỏi chân nhân, làm sao các ngài nghe được lời đồn này?" Thanh Mộc khó xử không lên tiếng "Tiên gia không được quản chuyện thế tục, huống chi trước mặt hoàng thượng, chân nhân vẫn đừng nên giấu giếm đi thôi!" Dung Ly tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lơ đãng lướt qua người quý phi. Thanh Mộc thành thật trả lời "Bẩm bệ hạ, là một cung nữ đã chạy đến cáo trạng với chúng ta, nhưng dù thế nào, thi thể của Viễn Chi vẫn nên được đưa về tiên môn, thỉnh bệ hạ ân chuẩn" Dung Ly trầm giọng cảnh cáo "Viễn Chi y từ lâu đã rời khỏi tiên đạo, nào có chuyện cần tiên gia nhọc lòng, còn về cung nữ, hẳn là người kia nhỉ?" Vừa nói, Dung Ly vừa chỉ vào Dung Lạc. Chỉ thấy Dung Lạc lúc này, đang bóp cổ một cung nữ định bỏ chạy bên cạnh quý phi, quăng ra ngoài, vừa lau tay vừa châm chọc nói "Quý phi nương nương, người nhọc lòng quá nhỉ?" Chỉ thấy quý phi từ từ bước lên, giương miệng trả lời "Công chúa quá khen, ta chỉ là thay trời đòi lại luân thường đạo lý, trả lại cho cả người sống và người chết một câu trả lời thích đáng!" "Ồ" Dung Ly mỉa mai đáp "Nói như thế thì thật kỳ lạ, ngài không phải là người đã đả thương Viễn Chi sao?" Quý phi cười cười trả lời "Thái tử cứ thích nói đùa, ta đây quanh năm suốt tháng lủi thủi nơi cung cấm, nào có chuyện ra ngoài làm xằng làm bậy chứ!" Dung Ly không trả lời, ra hiệu cho người đem sổ sách ra, từng rương từng rương đưa đến trước mặt hoàng thượng "Thỉnh phụ hoàng xem qua, để biết được quý phi lủi thủi trong cung cấm này của ngài, mấy trăm năm qua đã làm chuyện tốt đẹp gì rồi, nga, cũng không nhiều lắm, hiến tế người sống, nuôi dưỡng tà tu, nguyền rủa thái tử đương triều, đặt điều về hoàng thất, âm thầm nuôi dưỡng tư binh, ha, lúc biết được, cô còn tưởng, hoàng đế của thiên hạ này, không còn họ Dung nữa rồi" Từng tội trạng được vạch trần, liệt kê rõ ràng trên sổ sách, để đặc sắc hơn, Dung Ly còn cho người đào hết hài cốt lên, đổ thành đống trước mặt hoàng đế, xương cũ xương mới văng ngổn ngang, vài cái hộp sọ còn lăn lóc ra ngoài. Thấy mặt Dung Thần tử khí âm trầm, quý phi bèn quỳ xuống dập đầu kêu oan "Hoàng thượng minh xét, thần thϊếp không hề can dự đến những chuyện này, rõ ràng là có người đặt điều xằng bậy!" "Ha" Dung Ly cười lạnh "Thật tình cờ, cô có thuật vấn hồn, hoàn toàn khiến người khác không thể nói dối, để dùng cho người chết, bất quá, nếu dùng cho người sống thì phải chịu chút đau đớn, không biết, quý phi có nguyện ý thử hay không?" Nói đoạn, hắn đưa mắt nhìn Dung Hòa đang ngồi trên xe lăn, tựa tiếu phi tiếu nói "A, suýt nữa thì quên mất, quý phi vì để nguyền rủa hai huynh muội ta, đúng là việc gì cũng không từ, đứa con mình mới sinh cũng nhẫn tâm ra tay, không biết thân thể bệnh tật kia, khi moi linh hồn ra, là người hay là quỷ nhỉ?" Quý phi hoảng loạn giương mắt nhìn, không thể nào, việc này không thể nào có người khác biết được. Dung Ly chậm rãi ngồi xuống đối diện với quý phi, đôi đồng tử màu đỏ kéo theo bộ hỷ phục đỏ, như ma như quỷ thì thào bên người quý phi
"Muốn biết tại sao ta biết được không? Bởi vì, Thừa tướng hiện tại, là giả đó! Thừa tướng thật sự, đều bị ta mỗi ngày moi linh hồn ra đánh cờ đâu." Lời hắn nói quả thật rất nhỏ, nhưng người nào có võ công hay linh lực thâm hậu, đều nghe không sót một chữ. Ánh mắt Dung Ly đầy ý mỉa mai đáp trả ánh nhìn điên cuồng trần trụi của Dung Hòa. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, nếu không nhắc đến, bọn họ cũng sẽ quên, Dung Ly không được tính làm người bình thường, hắn là thần, hắn muốn làm gì thì làm, làm sao có ai dám cản hắn. Cả Dung Lạc cũng không nhịn được kinh ngạc, dù sao thì tác phong tàn bạo này của Dung Ly, cả hai đời nàng vẫn chưa từng thấy qua. Là từ khi nào? Từ khi hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện sao? Nhưng rõ ràng, trước kia từng nghe nói qua, hắn là chiến thần mạnh nhất, đỉnh thiên lập địa ở thần giới, dù có thay đổi thế nào cũng sẽ không biến thành tàn nhẫn ác độc như bây giờ. Dung Lạc càng thêm nghi hoặc, có lẽ vị hoàng huynh này, còn điều gì đó rất quan trọng giấu giếm nàng. Dung Ly tiến đến gần Dung Hòa, lại bị quý phi ngăn lại, ả điên cuồng cười lớn, ả sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi, nhưng ả đã không còn lối về nữa rồi, yêu người không nên yêu, ghen ghét với người không nên ghen ghét, dựa dẫm vào thứ không nên dựa dẫm, thật mỉa mai làm sao "Hahaha, ngươi đối phó với hắn làm gì, hắn chẳng qua là một tên phế vật, bị ta rút linh mạch lúc mới sinh, bị ta hiến cho ma quỷ, hahaha, ta chính là hận các người, muốn nguyền rủa các người thì sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì các người sống những ngày tháng tốt đẹp còn ta thì bị cười nhạo? Dựa vào cái gì ta lại bị xem như một con đàn bà lẳиɠ ɭơ đê tiện câu dẫn nam nhân của người khác? Rõ ràng là ta gặp Dung Thần trước, ta thích Dung Thần trước, cuối cùng người kia lại có được hắn? Dựa vào cái gì huynh muội các ngươi là thiên chi kiêu tử, con ta sinh cùng ngày chỉ có thể là một tên vô dụng không làm nên tích sự? Rõ ràng ta là quý phi, nhưng khi ta sinh nở, hoàng đế không thèm đến một lần, ngay cả một câu chúc mừng cũng không có, một cung nữ hậu cung cũng có thể leo lên đầu khinh thường ta. Hahaha, ta hận hoàng hậu, hận hoàng đế, hận tất cả các người, ta chính là muốn nguyền rủa các người sống không bằng chết, chia rẽ các người, hahaha" Dung Lạc chậm rãi đem ngự kiếm hướng cổ Dung Hòa, cười lạnh "Vậy sao? Bà diễn thêm một chút nữa, thì tôi sẽ vỗ tay đó, một con người ham muốn quyền lực như bà, không phải là do Thái tử sẽ phi thăng nên mới rút hết linh mạch của Dung Hòa, ngăn hắn tu tiên, để hắn an phận ngồi lên ngai vàng hay sao? Bà làm đủ chuyện xấu không cho hắn biết, không phải để mở đường cho hắn hay sao? Nếu hắn chết rồi, để xem nỗ lực của bà để dành cho ai bây giờ? Hay là thuốc hoàng đế sinh thêm một đứa nữa nhỉ? Chậc, nếu không phải hoàng tử nữa thì làm thế nào?" Quý phi bỗng chốc hốt hoảng, cắn răng nhìn ngự kiếm trên tay Dung Lạc, nhìn biểu cảm bình tĩnh bất động của Dung Hòa, nhớ đến hơn hai trăm năm ả cố gắng lạnh nhạt với con trai mình, điên cuồng hét lớn "Dung Lạc, ngươi buông hắn ra, tất cả đều là ta làm, hắn không biết gì hết, ngươi không được chạm đến hắn, hắn chỉ là tên ngu xuẩn bệnh tật đầy người, không biết gì cả. Dung Lạc, huynh muội các ngươi cứ nhắm vào ta, là ta đã chia rẽ hoàng đế và hoàng hậu, ta chính là kẻ thù lớn nhất của các người." Dung Lạc vẫn sở vi bất động, bình thản trả lời: "Ồ, để tôi nói cho bà biết, đứa con trai yêu quý này của bà, hận nhất là cơ thể mất hết linh mạch này của hắn, à, bà chưa thấy hắn điên lên đâu nhỉ, hai mẹ con các người thật là giống nhau, làm chuyện đen tối không muốn cho người khác biết, vậy, để xem cơ thể này của hắn có thể triệu hoán được bao nhiêu ma quỷ nhé!" Nói đoạn, Dung Lạc đưa mắt nhìn Dung Ly "Hay là dùng thuật vấn hồn, để xem hắn đã làm ra chuyện gì nhỉ!" Quý phi càng trở nên kích động, quỳ trên mặt đất, từng bước từng bước lê thân mình đến gần, lễ phục bị nhàu nát, dính đầy bụi đất, gương mặt bẩn thỉu, cười lớn "Hahaha, con ta, con ta luôn bảo vệ, hắn là đứa trẻ tốt bụng thiện lương, các ngươi đừng ngậm máu phun người, Dung Lạc, ngươi hận bọn ta sao? Ha, thật nực cười, người ngươi nên hận hẳn là tên hoàng đế kia mới phải, ngươi không biết gì phải không, tại sao ta lại khăng khăng một mực tiến cung, tại sao ta lại khinh thường các người, hai đứa con hoang bọn mày mới là đáng ghê tởm nhất, haha, ít ra ta là được thái hậu hai tay đem lên giường của hoàng đế, còn hoàng hậu, được ca tụng nơi nơi, hắn còn chưa được cưới vào cửa, biết vì sao không ..." "Câm miệng!!" Mọi người lúc này mới chú ý đến, gân xanh đã nổi đầy trên trán Dung Thần hoàng đế, đôi mắt hắn vằng lên tơ máu đỏ ngầu "Hahaha, Dung Thần à Dung Thần, ông làm bao nhiêu chuyện hoang đường thương thiên hại lý, tính tình đa nghi, vô dụng bất tài, không giữ được ái nhân, con cái ông hận ông, tiên đế cùng thái hậu ghê tởm ông, ha, ông bảo ta câm thì ta sẽ câm sao, cho dù ông tẩy não bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta vẫn nhớ rõ, nào có hoàng hậu Vân Nhạc tôn quý, chỉ là một tên đọa tiên, Dung Lạc, ta nói cho các người một bí mật, mẫu hậu mà các người hằng mong nhớ, chính là nam tử, haha, là nam tử, ta là một nữ nhân, thế mà dùng cả đời cũng không bì được hắn, cái tình yêu buồn nôn của hai nam tử, ta là nữ nhân thế mà không giành được, haha, thật mỉa mai, nam tử đó, ta muốn cả cái Vân nhạc quốc này biết, hắn là nam tử, chẳng những đọa tiên mà còn nghịch thiên sinh ra hai đứa con hoang các người, chưa từng được cưới vào cửa, bị cả triều đình đuổi gϊếŧ, các người nghĩ, hắn sống nổi không, haha ...Ự" Tiếng cười nhạo chốc lát im bặt, cái lưỡi và hai con mắt của quý phi lăn tròn trên đất, bộ da trên mặt bị tuột xuống, máu tươi bắn ra tứ phía. Gương mặt của quý phi hiện giờ càng thêm quỷ dị đáng sợ, máu chảy đầy mặt hòa cùng bùn đất bẩn thỉu, có thể thấy từng đường gân thớ thịt, miệng nhe răng đầy máu, cổ họng phát ra tiếng khục khục cười nhạo, như một con quỷ vừa mới chui từ địa ngục lên. Dung Thần hoàng đế vẫn đứng đó, nhưng sát khí đã tràn lan khắp bốn phương tám hướng, đàn áp tất cả, khiến mọi người sợ hãi đến nghẹt thở, dù có khó tin cỡ nào, muốn chất vấn cỡ nào, cũng không một ai dám cử động. Cả những đứa trẻ cũng chỉ sợ hãi nép vào lòng ngực cha mẹ, tuyệt không dám khóc lớn. Tất cả đều minh bạch, nếu dám xằng bậy, Dung Thần sẽ gϊếŧ tất cả mọi người ở đây, giống như cái cách mà hắn huyết tẩy tiền triều mấy trăm năm về trước vậy. Hoàng hậu chính là nghịch lân của hắn. Cho dù có là toàn bộ kinh thành, nếu hắn muốn, hắn sẽ ngay lập tức đồ sát.
Cả người Dung Lạc như rơi vào vực sâu vạn trượng, hai vai run rẩy, đồng tử co chặt, ngự kiếm trên tay run rẩy hướng về phía Dung Thần hoàng đế, lắc đầu "Là người, là người, người bức phụ hậu, là người, không bảo vệ được phụ hậu ... là ... aaaaaaaaaa" Dung Lạc điên cuồng lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, toang đưa kiếm lên đã bị Dung Thần cưỡng chế đánh rơi, không đợi Dung Lạc hồ nháo, nhanh chóng nghiêm giọng hạ lệnh "Cả nhà quý phi tội ác thấy rõ, tức hết tước hiệu, tru di cửu tộc, hai ngày sau chém đầu thị chúng, đưa nhị hoàng tử về Thái Thần cung, suốt đời không được ra ngoài, đưa tam công chúa hồi cung diện bích, hôn lễ tiếp tục cử hành" Một đám cấm quân nhanh chóng cưỡng chế thi hành, bắt toàn bộ thân thích phủ Thừa tướng lại giải đi. Quan lại phi tần đều im phăng phắc, không một ai dám thở mạnh, đến Dung Lạc công chúa coi trời bằng vung cũng bị phạt, hôm nay, nếu có ai lên tiếng phản đối, cái đầu còn muốn giữ sao? Càng huống hồ, hôm nay là hỷ sự, tránh điềm dữ, giữ điềm lành, thế nhưng hoàng đế vung tay là tru di cửu tộc, chém đầu thị chúng, cắt lưỡi, móc mắt, lột da, muốn bao nhiêu đổ máu cứ bấy nhiêu đổ máu, hoàn toàn không kiêng kỵ gì cả. Thanh Mộc chân nhân thấy thế, chưa kịp phản bác đã nghe tiếng Dung Ly gằn lớn, hướng Dung Hòa ra tay "Để xem, các người bảo vệ hắn được bao lâu?" Bất ngờ, một đạo hắc vân tỏa ra, phản lại đòn vừa rồi của Dung Ly. Mọi người đều bất ngờ, không đợi ai kịp phản ứng, Dung Hòa đã đứng trước mặt quý phi, đưa tay bóp cổ bà "Là bà, luôn miệng nói muốn tốt cho tôi, nhưng cũng chính là bà, biến tôi thành một tên vô dụng ốm yếu thế này, tôi không cần hoàng vị của bà, trả cho tôi linh mạch, linh mạch, linh mạch ..." Quý phi vẫn luôn yêu kiều diễm lệ nay mặt đã thành một đám thịt máu lẫn lộn, bẩn thỉu cùng tanh tưởi, từ bỏ giãy dụa, cổ họng vẫn phát ra tiếng khục khục không ngừng. Dung Ly nhanh chóng dùng hết sức lực vây khốn linh hồn Dung Hòa lại, chặt đứt liên kết với bên ngoài, không cho những thế lực thần bí nào khác thao túng được hắn. Ngay lúc đó, đám người của Thái Cực tông môn toan bước đến gần kiệu hoa. Lúc Dung Ly phát hiện ra, con ngươi hắn đã hoàn toàn phát ra ánh sát đỏ ngầu, sát khí dâng trào, nhanh chóng buông Dung Hòa ra, lao đến đám đông. Dung Lạc cắn răng, đem mình tỉnh táo trở lại, giãy ra khỏi thị vệ, ngay lập tức bắn pháo báo hiệu lên trời, hàng ngàn binh lính tinh nhuệ cùng ám vệ từ khắp nơi tràn ra, nhanh chóng chiếm đóng toàn bộ kinh thành, Dung Lạc giơ lệnh bài điều khiển cấm quân lên, những người không quy hàng đều bị bắt trói. Hậu cung của hoàng đế đều quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu. Công chúa cư nhiên trước mặt hoàng đế tạo phản. Nhưng Dung Thần vẫn bất vi sở động, chăm chăm nhìn Dung Lạc. Dung Chân ung dung ngồi trên nóc hoàng cung, chậc chậc cảm khái "Chậc, thế trận lớn thật, nếu không phải gặp hoàng huynh, thì dù ở bất kỳ triều đại nào trong lịch sử, cháu gái ta đã tạo phản thành công rồi!" Hàm Yên liếc mắt nhìn hắn, cương ngạnh trả lời "Công chúa sẽ thắng!" Dung Chân cười bí hiểm "Đừng đánh giá thấp bệ hạ của chúng ta chứ!" Hàm Yên ngoảnh mặt đi, không thèm quan tâm đến hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]