Từ lúc chào đời tới nay, Ngụy Vũ nghe được câu chuyện hoang đường nhất.
Ma quỷ trong bóng tối hấp dẫn lòng người, một khế ước dài đến ba trăm năm, một cơ hội làm lại.
Giống như đang nghe một câu chuyện hư cấu.
Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
"Tiểu Tuyết," liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu do dự hỏi, "Cậu nói, chẳng lẽ là thật?"
Vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết trống rỗng, lộ ra nụ cười mờ mịt: "Cậu chorằng tớ đang nói dối sao? Nếu cậu cho là vậy thì coi là như thế đi."
Nói vậy khiến trong tiềm thức của Ngụy Vũ có cảm giác không ổn, không do dự cầm tay của Diệp Thiên Tuyết, mới coi như là kéo lại động tác hình nhưsắp đứng lên chuẩn bị đi khỏi phòng này.
"Không, tớ chỉ là cảm thấy. . . . . ."
Quá không chân thật.
Trên thế giới tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy.
Diệp Thiên Tuyết khẽ cười: "Ngụy Vũ, " cô đưa tay, đột nhiên bưng lấy mặtcủa cậu, "Có một số việc cậu không nhìn thấy, không có nghĩa là khôngtồn tại. Cậu nhìn thấy, cũng không phải là cả thế giới."
Tay của cô hơi lạnh, trong nháy mắt lại làm cho đầu óc của Ngụy Vũ vô cùng tỉnh táo.
"Cho nên, cậu chỉ có bốn mươi năm?"
"Đúng vậy." Diệp Thiên Tuyết trả lời không chút do dự, "Bây giờ dì nói muốn trả giá thay tớ, tớ có cảm giác không ổn."
Ngụy Vũ nhíu mày, "Khế ước như vậy cũng có thể trả thay sao?"
"Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Đây là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu/1853812/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.