Kể từ ngày Diệp Thiên Tuyết rời khỏi quán cà phê, cũng chưa từng gặp lạiPhó Hoài Minh, cho nên khi cô nhìn thấy Phó Hoài Minh tìm tới cửa thìkhông khỏi kinh hãi (kinh ngạc, sợ hãi).
Lúc này, đã là tháng 10, thời tiết đã bắt đầu dần dần mát mẻ.
Phó Hoài Minh vẫn mặc áo sơ mi trắng giống như trước đây, cả người không có sức sống, dường như là mùi của tro tàn.
Lúc anh xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Tuyết, thậm chí trên gương mặt làrâu ria xồm xàm, có vẻ cực kỳ nghèo túng. Diệp Thiên Tuyết gần như không nhận ra anh.
Phó Hoài Minh nhìn thấy sự xa cách trong mắt Diệp Thiên Tuyết, trong lòng xẹt qua ưu thương nhàn nhạt.
Nhưng anh vẫn cố chấp chắn trước mặt Diệp Thiên Tuyết.
"Có một số chuyện anh muốn hỏi em một chút."
Diệp Thiên Tuyết cân nhắc trong chốc lát, quay đầu cho Ngụy Vũ một ánh mắtyên tâm, khẽ cười với anh: "Đúng lúc em cũng có một vài chuyện muốn nóivới anh."
Hai người một trước một sau đi tới ngồi xuống một chiếc ghế dài trong công viên.
Phó Hoài Minh kiên nhẫn chờ Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống xong, mới hỏi vấnđề của mình: "Ngày đó, rốt cuộc em và Cố Trường Chân nói những gì?"
Diệp Thiên Tuyết nâng mắt lên nhìn lướt qua bề ngoài nhếch nhác của anh, trả lời: "Đây cũng chính là chuyện mà em muốn nói với anh."
Cônghiêm túc nhìn anh, trên mặt mang theo tươi cười nhưng đáy mắt lại làmột mảnh lạnh nhạt: "Em đã từng vô cùng kỳ vọng có một người anh nhưanh, nhưng bây giờ em nghĩ, có lẽ đời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu/1853813/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.