Khi nàng trở về với Minh giới, về với âm ti, cả Nguyệt Ca và Phụng Chiêu đều đến. Phụng Chiêu khẽ xoa đầu nàng, gửi gắm đôi lời cuối cùng:
"Ta tin muội. Thượng lộ bình an."
Lời hắn ngắn gọn nhưng đã đủ để khiến giây phút này trở nên thiêng liêng dường nào. Phụng Chiêu có lo cho
Oanh Thời không? Có chứ, tất nhiên rồi, sự lo lắng rầu rĩ có thể được y khéo léo giấu đi nhưng chất giọng đầm ấm man mác buồn kia, đôi mắt đang khẽ khàng lay động theo mạch suy tư khắc khoải không nguôi thì nào có cất đi được.
Đó là cô bé mà y cùng đệ đệ mình dạy bảo, nhìn nó lớn khôn và trưởng thành, nhìn nó ngày một trở nên thiện lương hơn, sống một đời ngắn ngủi nhưng cũng hiển hách, đáng quý hơn bất kì ai. Phụng Chiêu luôn tự thấy mình kém cỏi hơn Thời rất nhiều. Y không thể có tấm lòng vị tha đến cao cả như nàng, không có sự cam đảm đến liều lĩnh bất chấp mạng sống như nàng, cũng biết rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể một mình chịu đựng tất thảy như cách Oanh Thời đã luôn che giấu.
Vì y đã bắt nàng phải chọn lựa để cứu lấy đệ đệ y, bắt nàng phải mạo hiểm lần nữa bước qua luân hồi, lại gửi gắm nàng cho hy vọng mỏng manh mơ hồ mà chính y cũng chẳng thể khẳng định với nàng. O
Gặp nhau chưa thỏa bao mong nhớ giờ đã phải chia xa, nhìn lứa đôi đang quyến luyến bịn rịn, chính Phụng Chiêu cũng thấy bứt rứt khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645927/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.