Sau khi giải quyết đám người Ti Mệnh hôm ấy đã chèn ép, áp bức Oanh Thời, Nguyệt Ca đã hạ phàm tìm nàng.
Hộ Tiên đưa ám hiệu cho hắn. Dẫn hắn đến một bìa rừng.
Tại nơi thâm sơn cùng cốc, quỷ rừng u tịch, một đứa trẻ quấn tã được bỏ trong một cái máng gỗ tạm bợ bốc mùi đang ỉ ôi khóc, người vẫn còn nhớp nháp, lấm lem bụi bặm, trên trán nó toát ra thứ ánh sáng vàng rực như minh chầu.
Gân xanh trên trán Nguyệt Ca nổi lên cuồn cuộn: "Quân khốn nạn!" - Hắn chửi đổng.
Hắn đã dặn Ti mệnh làm ăn cho tử tế kia mà. Nếu hắn không đến, thú dữ đến bắt thịt nàng thì thực sự Oanh Thời sẽ vĩnh viễn biến mất. Hắn siết chặt nắm tay ghìm giữ cơn thịnh nộ, tiến tới bế nàng lên. Hàng lông mày hắn khẽ thoáng ra khi nhìn bé con quấn tã ấy.
Tiểu Oanh Thời đang khóc ỉ ôi, thấy được bồng bế thì ngưng rồi cười ngây ngô, bầu má tròn trịa phúng phính, nó nhe cái miệng chỉ thấy toàn lợi ra cười khằng khặc. Đôi tay trắng nõn vung vầy rồi nắm lấy tóc hắn, kéo giật mấy cái.
Trong đôi mắt hắn chan chứa đầy yêu thương. Nàng làm gì hắn cũng dung túng không thấy đáng ghét. Bé con nhỏ nhắn lọt thỏm trong vòng tay to lớn của hắn. Hắn cởi áo bào, quấn thêm vào người nàng. Có như vậy khi bế nàng lên hắn mới không sợ nàng sẽ trôi tuột xuống dưới. Sinh mệnh này quá nhỏ bé, quá non nớt....
Hắn đã định sẽ can thiệp vào mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645928/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.